ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 67: Đánh chết cũng không đi

“A!”

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.

Lâm Thù Nhi ôm đầu cuộn tròn người lại, còn Lâm Nhã Hiên thì ngã thẳng vào trong lòng Mục Hàn!

“Gặp rắc rối rồi! Mục Hàn, anh mau xuống giải thích với họ chút đi”.

Vi Dương cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng, ngoảnh đầu nhìn Mục Hàn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Không!”

Mục Hàn bĩu môi, thẳng thừng từ chối.

Gái xinh đang ở trong lòng, có ngu mới đi!

“Nhưng vừa nãy là vì lo nói chuyện với anh nên tôi mới không để ý!”

Vi Dương kiên trì khuyên nhủ nhưng ai ngờ hắn đã đánh giá thấp độ mặt dày của Mục Hàn.

“Vậy cũng không đi! Ai là tài xế thì người đó chịu trách nhiệm!”

Mục Hàn tiếp tục từ chối, khóe miệng nở nụ cười khẩy, màn kịch của tên Vi Dương này tệ quá đi!

“Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?”

Vi Dương gào lên, đấu tranh lần cuối!

“Phải! Cho nên tôi càng phải ở lại để bảo vệ hai người phụ nữ yếu đuối này!”

Mục Hàn nói với vẻ mặt bình thản.

Vi Dương: “…”

“Mẹ kiếp, chúng mày mà còn không ra, có tin ông đây đập nát xe của chúng mày không?”

Gã đàn ông đầu trọc cầm đầu cường tráng mất kiên nhẫn giận dữ gầm lên, lúc hắn thấy người trong xe không có động tĩnh gì liền nhặt một hòn gạch ở dưới đất lên.

Trong chốc lát.

Tay giơ cao, gạch rơi xuống!

Một chiếc gương chiếu hậu của con xe Bentley vỡ vụn dưới đất!

“Mẹ kiếp! Tiểu Lê tìm đám ngu ngốc nào thế này, chẳng lẽ bọn chúng không biết chiếc Bentley này của mình có giá mấy triệu tệ sao?”

Thấy chiếc gương bị đập nát vụn, lửa giận trong lòng Vi Dương chợt bùng lên!

Tiểu Lê là trợ giảng kiêm thư ký của hắn, đám côn đồ này là do anh ta tìm giúp hắn!

“Anh Dương, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”

Lâm Thù Nhi đã bao giờ thấy cảnh tượng bạo lực như vậy đâu, nên cô ta sợ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi.

“Không được! Bọn côn đồ bây giờ hung ác vô cùng, nếu báo cảnh sát có khi còn kích động bọn chúng sau này báo thù hơn ấy!”

Mặt Vi Dương nghiêm mặt cảnh cáo.

Đùa gì vậy, nếu mà báo cảnh sát thì chẳng phải hắn cũng bị bắt chung sao?

“Các em ở trên xe đợi đi, tình hình hiện giờ là lúc để đàn ông ra mặt!”

Vi Dương dứt khoát nói, tiện thể còn liếc nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt coi thường.

“Mục Hàn, anh còn chẳng bằng một phần mười nghìn của anh Dương! Chỉ biết co lại một bên làm rùa rụt cổ!”

Thấy Mục Hàn chẳng có ý định đi ra, Lâm Thù Nhi chán ghét mắng nhiếc.

Mục Hàn vẫn thản nhiên, như thể anh không nghe thấy.

“Bỏ đi Thù Nhi, nhát gan là do trời sinh, đừng trách anh ta!”

Vi Dương căm hận trừng mắt với Mục Hàn rồi lập tức xuống xe.

“Các anh à, tôi là chủ nhân của chiếc xe này và cũng là tài xế, ở đây nhiều người dễ lộ, hay là chúng ta vào trong ngõ nói chi tiết thêm đi?”

Vi Dương chắp tay sau lưng, chưng ra bộ dạng của người tài giỏi.

“Chà, không nhận ra mày còn là một thằng đàn ông đó! Nhưng mà vào trong ngõ thì vào thôi, mày nháy mắt với tao làm gì? Nháy nữa là tao chọc hỏng mắt mày luôn đó!”

Gã đàn ông đầu trọc đập mạnh một cái vào não sau của Vi Dương và chửi bới.

“Thằng Tư, mày ở đây canh chừng mấy người trong xe, không được để bọn chúng xuống! Thằng Hai, thằng Ba theo tao đưa hắn vào trong ngõ, xem thử coi thằng này có âm mưu gì!”

Tên đại ca trừng đôi mắt dữ tợn và lớn tiếng ra lệnh.

“Đi thôi!”

Thằng Hai và thằng Ba mỗi người tóm lấy một tay của Vi Dương, đưa sâu vào trong con ngõ.

“Khốn nạn! Mẹ kiếp, đám ngu chúng mày, còn không mau buông tay tao ra!”

“Không chịu mở to cái mắt chó của chúng mày ra mà nhìn xem ai là ông chủ! Cẩn thận tao bảo Tiểu Lê xử chúng mày!”

Vừa vào trong ngõ, Vi Dương liền nổi điên lên, vung mạnh tay ra rồi chỉ vào chóp mũi của tên đại ca chửi mát!

“Mày… chửi bọn tao?”

“Với lại mày là ông chủ của bọn tao?”

Ba gã đàn ông đầu trọc nhìn chằm chằm vào Vi Dương bằng đôi mắt dữ tợn, vẻ mặt sững sờ!

“Sao? Không cần tiền nữa à? Mẹ kiếp, đừng tưởng có mấy hình xăm Thanh Long hay Bạch Hổ gì đó trên người chúng mày là giỏi!”

“Chẳng phải chúng mày vẫn là một con chó dưới trướng Vi Dương tao sao?”

Dường như Vi Dương vẫn không nhận ra được điều bất ổn trong bầu không khí, hắn vẫn chống nạnh, vênh váo hống hách kêu gào.

Ngay sau đó!

Rầm!

Tên đại ca không thể nhịn nổi nữa, tung thẳng một cú đấm móc vào bụng của Vi Dương!

“A!”

Một loạt cơn đau nhói đến tận não truyền tới, Vi Dương cảm thấy bụng như bị đâm thủng vậy!

Người toát đầy mồ hôi lạnh!

“Các anh em! Đánh cho tao! Đánh mạnh vào!”

Tên đại ca giận dữ ra lệnh.

Tiếp sau đó, những cú đấm mạnh như bao cát trút như mưa xuống mặt, mũi, bụng… của Vi Dương.

“Này thì chửi bọn tao!”

“Ai bảo mày giả làm tên ông chủ chó chết gì đó này!”

“Này thì chửi bọn tao là chó!”

Ba gã đàn ông vừa đánh vừa tức giận chửi bới, chẳng mấy chốc Vi Dương đã bị đánh như chó chết nằm đó!

“Em… em sai rồi các anh ơi!”

“Người… người đàn ông trên xe là ông chủ của tôi, vừa nãy tôi dám đắc tội với các anh là vì anh ta bảo tôi làm đó!”

Cuối cùng Vi Dương cũng hiểu ra, hắn biết mấy gã đàn ông cường tráng này không phải do Tiểu Lê tìm tới để diễn kịch, mà bọn họ là những ông trùm ngầm có thực lực và lai lịch nhất định!

“Thằng Hai thằng Ba, chúng mày đi bắt tên đàn ông ở trên xe tới đây, mẹ kiếp, hôm nay tao phải cho chúng mày biết thế nào là lễ độ!”

Tên đại ca đặt mông ngồi lên người Vi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói.

Chẳng mấy chốc.

Mục Hàn liền đi sau hai người, chậm rãi bước tới.

“Là mày bảo thằng chó chết này tới gây sự với mấy bọn tao ư?”

Tên đại ca chọc tay vào đầu Vi Dương và hung dữ hỏi.

“Ha ha, tôi sai khiến? Các anh biết tôi là ai không? Tôi là Mục Hàn, là con rể ở rể nhà họ Lâm, nói như vậy các anh có ấn tượng rồi chứ?”

Mục Hàn cười nhạo liếc nhìn Vi Dương rồi tự giới thiệu bản thân.

“Mục Hàn? Khỉ thật! Mày chính là tên ở rể ăn bám nhà họ Lâm đấy à? Quả nhiên là đồ ăn bám đàn bà! Mẹ kiếp mày dám lừa tao ư?”

Tên đại ca tóm lấy Vi Dương, ra tay tát vào mặt hắn hai cái!

“Mẹ kiếp mày dám chơi ông đây ư? Ở Sở Dương có ai là không biết tới danh tiếng của tên vô dụng Mục Hàn chứ? Thế mà mày lại nói hắn có thể sai bảo một ông chủ lái xe Bentley như mày ư? Khốn nạn! Mày nghĩ bọn tao ngốc không bằng!”

Tên đại ca càng nói càng giận, hắn tát tới tấp vào mặt Vi Dương tận mấy hiệp liền.

Mãi tới khi Vi Dương ngất lịm đi.

“Được rồi! Bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?”

Mục Hàn nhìn tên đại ca và hỏi.

“Cút đi! Người lỗ mãng như tao khinh nhất là loại ăn bám phụ nữ như chúng mày!”

Tên đại ca xua tay, bực mình đuổi Mục Hàn mau rời đi!

“Tôi rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của các người, tôi sẽ đề bạt mấy người cho Phương Tứ Nương”.

Trước khi đi Mục Hàn còn lạnh lùng nói.

Mặt mày của mấy gã đàn ông đầu trọc đầy vẻ hoang mang, không biết từ khi nào mà trong tay bọn chúng lại đột nhiên xuất hiện một chiếc thẻ tinh xảo!

“Đây là… danh thiếp của Phương Tứ Nương!”

Mấy gã đàn ông đầu trọc sợ hãi suýt ngất, hốt hoảng nhìn về Mục Hàn ở phía xa xa, đồng tử co rút lại thành hình lỗ kim!

“Anh Dương đâu?”

Lâm Thù Nhi thấy Mục Hàn quay về một mình liền lo lắng hỏi.

“À, anh ta và đám côn đồ đó vừa gặp đã thân, bọn họ đi ăn cơm rồi!”

Mục Hàn nói dối bừa.

Sau khi đưa hai người Lâm Nhã Hiên về nhà xong, Mục Hàn liền lái xe đi tới một quán ăn vặt:

“Ông chủ, có loại rượu nào rẻ nhất và tệ nhất không?”

Bình luận

Truyện đang đọc