ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 806: Không muốn sống nữa hay sao?

Khoảng tầm ba mươi phút sau, các gia chủ của thế gia hoàng tộc ở thủ đô đều góp mặt đông đủ.

Ai nấy đều hừng hực khí thế, tự cho mình là kẻ bề trên.

Bọn họ liếc nhìn Mục Hàn với ánh mắt thù hằn nham hiểm, chỉ muốn băm vằm anh thành trăm mảnh để báo thù cho con trai.

Mục Hàn vẫn bình tĩnh ngồi hút thuốc, Hoàng Điểu ghé sát tai Mục Hàn thì thầm: “Thưa đại ca, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, lực lượng của Điện Long Vương đã ra tay hành động”.

Lần này trở về thủ đô để trả thù nhà họ Mục, Mục Hàn đã quyết định điều động lực lượng của Điện Long Vương. Sử dụng sức mạnh thật sự của anh để khiến cho những kẻ từng xem thường anh phải ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.

Sau lần đánh tan tác Điện Ma Vương, Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã thành công giải cứu được Mộ Dung Phong và Diệp Thiên. Một lần nữa củng cố vững chắc lực lượng của Điện Long Vương – nơi nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực của thế giới.

Lần trước lúc giao đấu với các nước, sở dĩ anh không muốn dùng đến sức mạnh của Điện Long Vương là bởi vì anh muốn chứng minh cho cả thế giới biết, Điện Chủ của Điện Long Vương là anh hùng cái thế, không cần dựa vào Điện Long Vương cũng có thể dẹp tan quân liên quân bốn mươi quốc gia.

Gia chủ nhà họ Phụng hết sức sốt ruột, nhìn con trai bị đánh gãy tay chân, ông ta điên tiết chửi bới: “Thằng ranh kia, ai cho mày lá gan dám đụng vào con trai tao, hôm nay tao sẽ khiến mày một đi không trở lại”.

“Đúng thế, một thằng đàn ông bỏ vợ bỏ con mà còn dám đến thủ đô tác oai tác quái, mày đánh con trai tao thì mày phải trả giá đắt, tao sẽ gi ết chết cả nhà mày”, gia chủ nhà họ Bàng – bố của Bàng Đại Tính hung tợn, trừng mắt hét lớn.

Ông ta là một người đàn ông trung niên với thân hình vạm vỡ, thoạt nhìn có vẻ cũng rất giỏi quyền cước, nhưng trong mắt Mục Hàn thì ông ta chẳng là gì cả.

Mục Hàn bình tĩnh đáp: “Đừng nóng vội như vậy, cơm không ăn thì gạo còn đó mà, hôm nay tôi có một món quà lớn muốn tặng cho các vị gia chủ đây, các ông có tò mò muốn biết món quà đó là gì không?”

“Bớt nói lời nhảm nhí đi, hôm nay dù ông trời có đến thì mày cũng phải chết ở đây”, gia chủ nhà họ Phụng hung hăng nói.

“Đúng vậy, hắn đang câu giờ đấy, tên này rất gian xảo, mọi người đừng để bị mắc bẫy”, Ngụy Tấn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa. Trong lòng hắn lúc này đang rất hả hê, hắn thầm nghĩ lần này Mục Hàn chết chắc rồi, sau ngày hôm nay, người đẹp Lâm Nhã Hiên chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

“Phải đấy, đánh nhanh thắng nhanh, mọi người cùng xông lên đi”, một gia chủ hoàng tộc khá nóng tính nói.

Gia chủ nhà họ Phụng dẫn đầu hét lớn, tất cả vệ sĩ nhà họ Phụng nghe lệnh: “G iết chết kẻ ngông cuồng này cho tôi, bên phía nhà họ Mục, tôi sẽ ra mặt xử lý, có lẽ Mục Thịnh Uy cũng không muốn nhìn thấy thằng con hoang này thêm lần nào nữa đâu”.

“Xông lên”, mấy chục tên vệ sĩ khí thế hừng hực lao nhanh đến.

Nhưng…

Chẳng tên nào chịu được một đòn của Hoàng Điểu.

Mặc dù chỉ là một cô gái nhưng Hoàng Điểu không phải là một cô gái tầm thường, cô ấy không chỉ giỏi về máy tính mà tài nghệ võ thuật cũng đạt đỉnh.

Nếu không thì cô ấy đâu thể trở thành một trong tứ đại chiến thần lừng danh của Hoa Hạ, vào sinh ra tử với đại thống soái, quyết chiến trăm trận trăm thắng trên chiến trường biên giới Tây Cương.

Nhìn thấy đám vệ sĩ đầu tiên thất bại, mấy gia chủ bỗng hơi hốt hoảng, lập tức bảo toàn bộ vệ sĩ cùng lao lên.

Đúng lúc này, một trợ lý của nhà họ Phụng hớt ha hớt hải chạy thẳng vào câu lạc bộ Chí Tôn, sốt ruột nói: “Gia chủ Phụng, không hay rồi, toàn bộ cổ phiếu của công ty chúng ta đang xuống dốc không phanh, các công ty tạm thời bị niêm phong, ngân hàng bỗng đến siết nợ… tất cả các sản nghiệp của gia tộc đều rời vào tình trạng bị đóng băng, mất kiểm soát”.

Gia chủ nhà họ Phụng chết lặng, có thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, thế gia hạng hai ở Hoa Hạ lại có ngày bị người khác khống chế.

Trong phút chốc, ông ta vẫn chưa nghĩ ra là ai.

Sau đó, rất nhiều người của các gia tộc khác cũng đến báo tin với gia chủ của mình, nội dung cũng tương tự như nhà họ Phụng, toàn bộ tài sản của bọn họ đã bị đóng băng, công ty không thể hoạt động, tạm thời bị niêm phong và mất kiểm soát.

Trong lòng mọi người đều có dự cảm chẳng lành, dường như bọn họ đã chọc giận một thế lực nào đó cực kỳ khủng khiếp, một thế lực mà có thể thâu tóm và thao túng tất cả thế gia hoàng tộc Hoa Hạ.

Mục Hàn nhếch môi cười khẩy nói: “Thế nào, các vị gia chủ, mọi người thích món quà của tôi chứ?”

“Là mày sao? Không thể nào, sao mày có thể làm được điều này chứ?”, gia chủ nhà họ Phụng gào mồm lên, đây cũng là câu hỏi đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.

Một thằng con hoang, từng bị bố ruột ruồng bỏ, sắp đến thời hạn vụ cá cược với nhà họ Mục ở thủ đô thì bỏ vợ bỏ con, cúp đuôi chạy trốn, loại người hèn hạ như vậy thì lấy đâu ra sức mạnh để khống chế hàng hoạt thế gia và hoàng tộc ở thủ đô cơ chứ.

Không hợp lý chút nào!

Không chân thực chút nào!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng máy bay trực thăng cùng tiếng bước chân dồn dập.

Chúc Long, Thao Thiết, Quỳ Ngưu dẫn đội quân năm trăm binh lính đặc chủng đến bao vây toàn bộ câu lạc bộ Chí Tôn.

Ba người họ bước đến kính cẩn cúi chào Mục Hàn khiến đám người xung quanh trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Có người nhận ra Chúc Long, hoảng hốt nói: “Đó chẳng phải là Long Tiếu Thiên – một trong tứ đại chiến thần vừa trở về san phẳng nhà họ Long sao?”

“Đúng vậy, lúc trước tôi từng gặp cậu ta”, một gia chủ khác đáp.

“Nếu người đó là chiến thần Chúc Long thì Mục Hàn là ai?”

Mọi người đều có chung một thắc mắc.

Lúc này, Hoàng Điểu bước ra giải thích: “Để giải đáp thắc mắc của mọi người, tôi sẽ giới thiệu rõ ràng cho mọi người biết chúng tôi là ai”.

Hoàng Điểu giới thiệu bản thân và ba chiến thần, sau đó xoay người lại gọi Mục Hàn là đại thống soái.

Mọi người có mặt ở đó đều ngơ ngác, cứ tưởng tai mình có vấn đề.

“Mọi người không nghe lầm đâu, tôi chính là đại thống soái của Hoa Hạ, người đã chinh chiến ở chiến trường Tây Cương suốt mấy tháng, giành lại hòa bình tự do cho nhân dân, còn bốn người này chính là tứ đại chiến thần do tôi đích thân đào tạo huấn luyện”.

Câu khẳng định chắc nịch của Mục Hàn khiến đám gia chủ ở thủ đô sợ khiếp vía, đồng loạt quỳ xuống xin tha tội.

Nếu biết trước Mục Hàn chính là đại thống soái thì có cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng chẳng dám trách mắng Mục Hàn.

Đại thống soái là ai cơ chứ? Là người dưới một người trên vạn người đấy!

Đại thống soái vừa dẫn quân ra trận, đánh tan tác quân địch bảo vệ hòa bình cho cả Hoa Hạ, ai dám bất kính với người như vậy chứ? Không muốn sống nữa hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc