ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 716: Sĩ quan huấn luyện bí ẩn

Ngày hôm sau.

Đúng sáu giờ sáng.

Một trăm thành viên của trại huấn luyện Thần Long đều tập hợp chờ đợi trên thao trường.

Vương Chung Quy với tư cách là người tổ chức trại huấn luyện Thần Long, tổng tư lệnh của chiến khu Nam Cương, cùng với sự đồng hành của tư lệnh Viên Duy Nhất của chiến khu tỉnh, đang đứng trên bục điểm binh nói với một trăm thành viên của doanh trại quân đội Thần Long: “Các vị, chào mừng đến với trại huấn luyện Thần Long!”, Vương Chung Quy quét mắt nhìn đám người rồi nói: “Chắc hẳn mọi người đều biết, mục đích của trại huấn luyện Thần Long chính là tiếp máu mới cho quân đoàn Côn Luân dưới trướng đại thống soái”.

“Các vị có thể đứng tại đây tất đều là những người xuất sắc tài giỏi của thế hệ trẻ”.

Vương Chung Quy nói tới đây, một trăm người đều rất phấn chấn, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Hóa ra trong lĩnh vực của này, bọn họ đều là con cưng của trời, tài giỏi xuất chúng.

Ai nấy đều cực kì cao ngạo.

“Trại huấn luyện Thần Long, đúng với tên gọi của nó, là muốn bồi dưỡng mọi người thành rồng”, Vương Chung Quy nói tiếp: “Ngày mai, sẽ có một vị sĩ quan huấn luyện thần bí tới để dạy bài học đầu tiên cho mọi người!”

Những lời này của Vương Chung Quy ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của một trăm người này.

Mục Phương hỏi thẳng: “Tổng tư lệnh, xin hỏi vị sĩ quan huấn luyện thần bí này là tứ đại thần súng của Nam Cương à?”

Dưới trướng của Vương Chung Quy có tứ đại thần súng, ai nấy đều sở hữu tài năng bắn súng trăm phát trăm trúng, trong cuộc chiến tranh với nước địch lần trước, họ đã trở thành đội kỵ binh và nhanh chóng trở thành tấm gương cho thế hệ trẻ.

Vương Chung Quy cười mỉm lắc đầu: “Không phải”.

“Là đại đội trưởng Tư Mã Thanh Vân của đội đặc chủng chiến khu tỉnh sao?”, lại có một người hỏi.

Tư Mã Thanh Vân có bản lĩnh tài giỏi, đã từng đơn thương độc mã tấn công vào doanh trại địch, cứu mười công dân bình thường của Hoa Hạ ra, được người đời gọi là Súng Bạc Bạch Mã.

Cũng là thần tượng của giới trẻ.

“Cũng không phải”, Vương Chung Quy tiếp tục lắc đầu.

“…”

Một trăm người này lại kể ra vài cái tên liên tiếp, nhưng đều nhận được đáp án là cái lắc đầu của Vương Chung Quy.

“Mọi người không cần đoán nữa”, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Tôi đã nói là vị sĩ quan huấn luyện thần bí rồi, vậy thì trong buổi học đầu tiên của ngày mai mọi người sẽ biết thôi”.

Sau đó, Vương Chung Quy lại bảo Viên Duy Nhất tiếp tục chỉ bảo thêm cho đám lính mới.

Nội dung chỉ dạy của tổng tư lệnh cực kì đơn giản, cũng rất thực dụng, không hề sáo rỗng.

Khác hoàn toàn những bài phát biểu dài dòng của các vị lãnh đạo trên tivi.

Dù sao thì trong quân đội, thực lực mới là quan trọng.

Sau khi giáo huấn xong, Vương Chung Quy bảo một trăm người giải tán, tự do hoạt động.

Đợi đến buổi học đầu tiên của ngày hôm sau.

Một trăm người giải tán, tốp năm tốp ba tụ tập lại thảo luận với nhau.

Năm người nhà họ Mục ở thủ đô tập trung lại.

“Thật không biết tổng tư lệnh Vương đang làm gì nữa, có nhất thiết phải thần bí như vậy không?”, Mục Phương không vui nói: “Ai mà không biết, người có thực lực mạnh nhất của chiến khu Nam Cương chính là tứ đại thần súng, của chiến khu tỉnh là Tư Mã Thanh Vân chứ?”

“Nếu sĩ quan huấn luyện không phải mấy người này thì tôi thấy chắc năng lực cũng chẳng đâu đến đâu!”

“Chính xác!”, Trương Trạm tới từ một thành phố khác cũng sáp lại, nghe thấy lời của Mục Phương thì rất tán đồng gật đầu nói: “Tôi trúng cử vào trại huấn luyện Thần Long chính là muốn gặp mặt tứ đại thần súng và Tư Mã Thanh Vân”.

“Nếu thần tượng của tôi không tới, thì trại huấn luyện Thần Long này chẳng có gì đáng để chờ đợi nữa!”

“Suỵt!”, Mục Nguyên nghe xong, liền đưa tay làm động tác suỵt: “Người anh em nhỏ tiếng thôi, nếu để hai vị tổng tư lệnh nghe được thì e là anh gánh không nổi cái kết cục này đâu!”

“Sợ gì chứ?”, Trương Trạm không kiêng dè gì lớn tiếng nói: “Tổng tư lệnh đã nói rồi, có thể gia nhập vào doanh trại huấn luyện này thì đều là người xuất sắc. Thậm chí có những người trong số chúng ta không thua kém gì sĩ quan huấn luyện”.

“Nếu sĩ quan huấn luyện thần bí kia không bằng chúng ta, thì sao chúng ta phải phục anh ta chứ?”

“Người anh em nói có lý lắm”, Mục Phương cười híp mắt nói: “Tôi thấy hay là thế này, đợi ngày mai tên sĩ quan huấn luyện thần bí tới rồi, chúng ta sẽ ra oai với anh ta, để anh ta biết được sự lợi hại của chúng ta”.

“Nếu anh ta tức giận vậy thì xin thứ lỗi, mời anh ta đến từ đâu tới cút về chỗ đấy!”

“Đúng!”, lúc này, lại có một đám người vây đến, nói chen vào: “Chỉ cần chúng ta thể hiện ra thực lực mạnh hơn vị sĩ quan huấn luyện thần bí chó má đó, tổng tư lệnh Vương ắt sẽ phải mời đến những sĩ quan huấn luyện khác tốt hơn!”

“Đúng vậy! Chúng ta là con cưng của trời, sao có thể mặc người dạy dỗ chứ”.

“Hi hi! Đợi đến ngày mai được xem kịch hay rồi!”

Hơn một trăm người nhanh chóng nhất trí, đợi buổi học đầu tiên của ngày hôm sau.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng hôm sau, Vương Chung Quy lái chiếc xe jeep tới tìm Mục Hàn.

Anh ta tới đón Mục Hàn đi dạy buổi học đầu tiên cho một trăm người của trại huấn luyện Thần Long.

Thấy Lâm Nhã Hiên ở đây, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Chị dâu, đại ca đồng ý với tôi hôm nay đến giảng dạy cho đám lính mới của doanh trại huấn luyện, làm lỡ một ngày của anh ấy rồi, chị không để ý chứ?”

“Không sao đâu”, Lâm Nhã Hiên liếc Mục Hàn, không vui nói: “Anh ấy cả ngày cứ ở trong nhà chăm sóc tôi, chẳng làm chuyện gì hết, có rất nhiều thời gian”.

Nói thật, Lâm Nhã Hiên cũng thấy hơi bực mình vì Mục Hàn bỏ bê chuyện của tập đoàn Phi Long sang một bên.

Thấy nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long dần dần đi xuống.

Cộng thêm thời hạn một năm của vụ cá cược ngày càng gần, Lâm Nhã Hiên càng cảm thấy bực bội.

“Ha ha!”, Vương Chung Quy cười gượng, nói: “Cảm ơn chị dâu!”

“Có điều”, Lâm Nhã Hiên đổi chủ đề: “Anh là bạn bè của Mục Hàn, tôi thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, cho nên tôi có chút chuyện muốn nhờ cậy anh”.

“Chị dâu cứ nói”, Vương Chung Quy cực kì hớn hở nói.

“Là thế này”, Lâm Nhã Hiên nói: “Anh cũng biết vụ cá cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”

“Tôi biết”, Vương Chung Quy trả lời.

“Đã hai tháng trôi qua rồi, tôi thấy Mục Hàn ngày ngày đều không chịu làm ăn gì, chẳng có chí tiến thủ gì cả. Anh là anh em của anh ấy nên khuyên nhủ anh ấy, bảo anh ấy phải ấp ủ hoài bão, chứ không phải chỉ nằm ườn trong nhà, ở bên cạnh bà bầu là tôi”.

Lâm Nhã Hiên nghiêm túc dặn dò.

“Hả? Chỉ có thế thôi sao?”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Nhã Hiên, Vương Chung Quy còn cho rằng có chuyện gì lớn lắm.

Nhưng sau khi nghe cô nói xong, Vương Chung Quy bất giác bật cười nói: “Chị dâu à, chị không cần phải lo lắng, đối với đại ca chuyện này chẳng là gì đâu”.

Mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, nhưng đối với những vị tướng quân dũng mãnh mà nói thì đó không phải chuyện gì to tát.

Ngay cả Vương Chung Quy cũng có thể thắng Mục Thịnh Uy.

Vấn đề là Lâm Nhã Hiên không hề hay biết.

Cô cho rằng Vương Chung Quy và Mục Hàn giống nhau, đều là người bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc