ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 737: Quyết định sai lầm

Dương Yêu Nguyệt đột nhiên hét lên làm cho Mục Hàn giật nảy mình.

Nhưng ngay sau đó, Mục Hàn lại bình tĩnh nhìn Dương Yêu Nguyệt, không chút biểu cảm nói: “Cô hét lên như thế làm gì?”

Dương Yêu Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Cô ta đã đứng gần Mục Hàn như vậy rồi.

Ngay cả người bị cận thị cao độ cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ta chứ nhỉ?

Nhất là khi cơ thể của Dương Yêu Nguyệt còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khó có người đàn ông nào kiềm chế được.

Tuy nhiên, Dương Yêu Nguyệt không nhìn thấy bất kỳ phản ứng phấn khích nào từ ánh mắt của Mục Hàn.

Tựa như Dương Yêu Nguyệt chỉ là một người qua đường rất đỗi bình thường.

Căn bản không đáng để Mục Hàn chú ý.

Vẻ đẹp tuyệt sắc của cô ta thực sự bị người đàn ông trước mặt này phớt lờ?

Hành động này khiến Dương Yêu Nguyệt bị đả kích nặng nề.

Phải biết rằng Dương Yêu Nguyệt là người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, đây không phải là cô ta tự xưng mà là được giới nhà giàu của thủ đô công nhận.

Có thể vững vàng chiếm giữ vị trí hàng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô suốt mười năm liền, thậm chí cho đến tận ngày nay vẫn chưa có người thay thế, đã đủ để chứng minh nhan sắc của Dương Yêu Nguyệt đỉnh như thế nào rồi chứ?

“Anh!”, thấy Mục Hàn không đáp lại, Dương Yêu Nguyệt cực kỳ tức giận: “Anh có phải là đàn ông không thế?”

Vẻ đẹp của Dương Yêu Nguyệt thậm chí còn có thể khiến phái đẹp mê mẩn cơ mà.

“Cô muốn nói cái gì?”, Mục Hàn hờ hững hỏi.

“Trời ạ!”, thấy Mục Hàn trước mặt không thèm quan tâm đến mình, Dương Yêu Nguyệt tức không để đâu cho hết.

“Anh nhìn kỹ lại tôi xem, đêm nay tôi có gì đặc biệt so với lần trước không hả?”, Dương Yêu Nguyệt dẫn dắt từng bước một.

Dương Yêu Nguyệt không tin Mục Hàn thật sự không để ý đến vẻ đẹp của cô ta.

“Có chút khác biệt”, Mục Hàn gật đầu nói: “Lần trước cô ăn mặc rất kín đáo giống như một cô thôn nữ, lần này cũng biết ăn mặc đẹp hơn rồi mới đến, trông cũng ra dạng người rồi đấy!”

“…”, Dương Yêu Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Có vẻ như vẻ đẹp của cô ta thực sự bị Mục Hàn phớt lờ.

“Trông sạch sẽ hơn lần trước”, Mục Hàn tiếp tục nói.

“Không chỉ sạch sẽ hơn mà còn đẹp hơn lần trước rất nhiều, anh không nhận ra sao?”, Dương Yêu Nguyệt vẫn không chịu thua.

“Ừ, có đẹp hơn lần trước”, Mục Hàn gật đầu.

Nghe thấy những gì Mục Hàn nói, Dương Yêu Nguyệt giờ mới cảm thấy vui vẻ, đắc ý ra mặt: “Vậy thì, anh thấy tôi xinh đẹp như vậy, anh có cảm nghĩ gì thế?”

Trong mắt Dương Yêu Nguyệt, Mục Hàn cuối cùng cũng nhận ra vẻ đẹp của của cô ta.

Vì vậy, cô ta háo hức hy vọng rằng Mục Hàn sẽ hối hận.

Đồng thời nói trước mọi người rằng cô vợ Lâm Nhã Hiên của anh kém hơn cô ta.

Nhưng bấy giờ trong lòng Mục Hàn lại nghĩ rằng tại sao người phụ nữ này lại phiền như vậy chứ, nói toàn lời dư thừa!

Bởi vì Mục Hàn cảm nhận được đám cao thủ hàng đầu từ nước ngoài đang ẩn mình trong bóng tối sắp bắt đầu hành động.

“Mấy người gây rối đủ chưa?”, Mục Hàn sốt ruột nói: “Nói xong rồi thì cút mau đi, ông đây không rảnh tiếp mấy người!”

“Với lại, tôi nhắc nhở mấy người một câu, hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt”.

“Bằng không, mấy ngươi sẽ phải hối hận đấy!”

Nghe những lời của Mục Hàn, Dương Yêu Nguyệt bỗng thấy quen thuộc.

Anh ta nói gì cơ?

Dám bảo mình cút đi á?

Dương Yêu Nguyệt vừa là cô chủ của hoàng tộc thủ đô, vừa là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, mà lại bị Mục Hàn liên tục phớt lờ. Cô ta cố ý xuất hiện trong dáng vẻ đẹp nhất mà còn bị người ta quở trách, bảo cô ta cút đi.

Một loạt hành động này khiến trái tim của Dương Yêu Nguyệt trong tích tắc như bị đâm mười nghìn nhát dao chí mạng.

Ngay cả Diệp Chính Đạo đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ.

Đường đường là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, hơn nữa xuất hiện trong dáng vẻ đẹp nhất, mà Mục Hàn lại không có chút phản ứng nào sao?

Nhưng biểu hiện của Mục Hàn khiến Diệp Chính Đạo lại cảm thấy dường như anh không giả vờ chút nào.

“Mục Hàn, rốt cuộc anh có ý gì?”, Dương Yêu Nguyệt không thể chịu nổi nữa, điên cuồng hét lên: “Lẽ nào anh không nên nói với tôi rằng, bây giờ tôi hoàn toàn áp đảo cô vợ Lâm Nhã Hiên của anh sao?”

“Cái cô này, phiền thế không biết nữa!”, Mục Hàn không hề nể nang mà nói thẳng vào mặt Dương Yêu Nguyệt: “Cô ngu đến mức không ai độ được luôn đấy, may thay cô là cô chiêu của hoàng tộc thủ đô, không thì mất hết cả mặt mũi!”

“Anh… anh… anh!”, Dương Yêu Nguyệt tức điên người.

“Tôi cái gì?”, Mục Hàn bực mình nói: “Vừa rồi tôi bảo mấy người đi đi thì không nghe. Bây giờ có muốn đi cũng muộn rồi”.

“Anh đang nói cái gì vậy?”, Diệp Chính Đạo cảm thấy hơi khó hiểu.

Mục Hàn không để ý tới Diệp Chính Đạo, mà nói to vào trong bóng tối: “Trốn lâu như vậy, đã đến lúc lộ diện rồi!”

Đúng lúc này, vô số người từ trong bóng tối bước ra.

Những người này mặc đồ đen, trên đầu đội mũ trùm đầu cùnug màu, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Trong số đó bao gồm cả chiến thần nước Phong và một trăm cao thủ dưới trướng trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong.

Mặc dù số lượng rất đông nhưng họ vẫn không dám tiết lộ thân phận thực sự của mình trước mặt đại thống soái Hoa Hạ.

Nhìn thấy hàng nghìn người mặc đồ đen xuất hiện, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt chết sững.

Đặc biệt là Diệp Chính Đạo.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bối rối.

Lần này hắn đến tỉnh còn dẫn theo mười cao thủ hàng đầu Đông Nam với thực lực mạnh mẽ nhất nhà họ Diệp.

Lúc này có hàng nghìn người đang ẩn mình trong bóng tối, nhưng không một ai trong mười cao thủ hàng đầu Đông Nam phát hiện ra.

Cũng có thể là mười cao thủ hàng đầu Đông Nam đã phát hiện từ lâu nhưng không báo cáo với hắn, Diệp Chính Đạo cố nghĩ ra lý do.

Về phần Dương Yêu Nguyệt, cô ta cũng hoang mang ra mặt.

Sao tự dưng lại có nhiều người mặc đồ đen xuất hiện như vậy chứ?

Lẽ nào tất cả những người này đều tới đây để đối phó với Mục Hàn?

Nghĩ đến những gì Mục Hàn vừa nói, Dương Yêu Nguyệt cảm thấy đúng là những người này đang nhằm vào anh.

Nhưng tại sao một thằng con riêng của nhà họ Mục thủ đô lại có thể thu hút nhiều cao thủ đến vây hãm mình như vậy?

Có thể khẳng định rằng những cao thủ này chắc chắn không phải do nhà họ Mục thủ đô phái đến.

Dù sao thì nhà họ Mục thủ đô và Mục Hàn có cá cược một năm, trước khi thời hạn kết thúc tuyệt đối không thể có chuyện bọn họ ám sát Mục Hàn để dạy cho anh một bài học được.

Đồng thời, Dương Yêu Nguyệt cũng có chút đắc ý.

Hóa ra vừa rồi Mục Hàn phớt lờ vẻ đẹp của cô ta là bởi vì anh bị đám sát thủ ẩn mình trong bóng tối này đánh lạc hướng sao?

Hàng nghìn cao thủ hàng đầu từ nước ngoài vây quanh mấy người Mục Hàn, tạo thành một vòng tròn.

“Ha ha ha!”

Giọng nói của chiến thần nước Phong tràn đầy vui sướng: “Mục Hàn, tôi không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau trên địa bàn của anh bằng cách này đấy!”

“Là anh sao?”, Mục Hàn nghe thấy giọng nói của chiến thần nước Phong không khỏi cười khinh: “Anh đúng quân ác ôn, xem ra năm đó tôi cứu mạng anh đúng là một quyết định sai lầm”.

“Cảm ơn anh vì quyết định sai lầm khi đó mới có cảnh tượng này ngày hôm nay”, chiến thần nước Phong cười đầy nham hiểm: “Mục Hàn, anh có hối hận không?”

“Nếu hối hận thì giết tôi đi!” đừng thấy lời nói của chiến thần nước Phong hết sức ngông cuồng mà lầm.

Thực ra trong lòng hắn đang rối như tơ vò.

Hắn ăn nói không coi ai ra gì như vậy thực ra là đang giả vờ.

Mục đích là để kìm chân Mục Hàn và tao đủ thời gian để các cao thủ hàng đầu của ba mười chín quốc gia khác bắt Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc