ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 313: Một tay bản lĩnh khiến cho người ta thê thảm

Sau khi nghe những lời của Mục Hàn, Vương Lạc Lạc bỗng ngẩn ra.

Sau đó cô ta cười khúc khích và nói với vẻ hờn dỗi: “Ái chà, anh chàng đẹp trai, anh thật là xấu quá đi!”

“Các chàng trai mời các cô gái đi ăn tối, đương nhiên là các chàng trai sẽ trả tiền rồi!”

Tôi trả ư? Mục Hàn không khỏi cảm thấy vui.

Mặc dù những thứ mà Vương Lạc Lạc đã gọi đủ để đạt tới mức hơn chục nghìn tệ, nhưng đối với Mục Hàn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng nếu như ở địa vị những người đàn ông có gia cảnh bình thường thì đây cũng là một gánh nặng vô cùng lớn rồi.

Điều đáng sợ là nhiều cô gái vẫn không nhận ra điều này và vẫn coi đó là điều hiển nhiên.

Họ bị tẩy não bởi các loại tư tưởng nữ quyền khác nhau, cảm thấy rằng con trai là phải chi tiền cho con gái, hơn nữa còn phải chi trả không có điểm dừng mới gọi là chân thành với họ, nếu không những người đàn ông đó chỉ là những kẻ cặn bã.

Lương của bản thân mình còn chưa đến ba nghìn tệ nhưng lại yêu cầu đàn ông lương tháng phải được mấy chục nghìn, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm.

Vì vậy, điều này cũng đã khiến nhiều chàng trai theo đuổi các cô gái thiếu đi sự nghiêm túc, thường là sau khi theo đuổi được nửa chặng đường thì sẽ không tiếp tục nữa.

Vì dù sao, khi bạn mua vé số và cào thấy chữ “cảm ơn” thì hoàn toàn không cần phải cào tiếp dòng chữ “chúc may mắn” sau đó nữa.

Mục Hàn im lặng, anh không nói là sẽ thanh toán hóa đơn, cũng không nói là không thanh toán, chỉ cười cười, vươn tay kéo ghế ra và nói: “Gọi nhiều món như vậy làm tôi cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi đấy!”

“Chi bằng chúng ta ăn trước đi?”

Mục Hàn nói xong cũng không khách sáo mà cứ thế cầm bát đũa lên bắt đầu ăn.

Còn Vương Lạc Lạc thì hai tay chống cằm và nhìn Mục Hàn một cách nghiêm túc.

“Anh chàng đẹp trai, thành thật mà nói, anh trông cũng khá đẹp trai đấy”, Vương Lạc Lạc si tình nói: “Ngay cả khi anh ăn, trông anh cũng rất đẹp trai!”

Như thể nghĩ tới điều gì đó, Vương Lạc Lạc lập tức tỉnh dậy khỏi trạng thái si mê: “Nhưng mà, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên và đều không biết rõ về nhau!”

“Đúng, đúng, đúng!”, Mục Hàn ngẩng đầu lên rồi gật đầu: “Là tôi nóng vội quá rồi!”

“Mặc dù trông anh khá ổn nhưng tôi không phải loại phụ nữ hời hợt chỉ chú trọng đến vẻ bề ngoài!”, Vương Lạc Lạc nói.

“Đương nhiên!”, Mục Hàn cười nói: “Tôi biết, cô chú ý tới vẻ đẹp bên trong mà”.

“Không, không, không!”, trước sự ngạc nhiên của Mục Hàn, Vương Lạc Lạc duỗi một ngón tay ra và lắc đầu: “Ý tôi là, anh đã mua nhà chưa?”

Mục Hàn nhún vai và nói: “Chưa”.

“Hả?”, tim Vương Lạc Lạc thót lên một cái, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, không phải đã nói là chàng rể kim quy ư, tại sao còn chưa mua cả nhà? Điều này hoàn toàn khác với những gì Lưu Minh Tương đã nói.

Vương Lạc Lạc không khỏi lẩm bẩm trong lòng, chờ sau khi trở về, để xem mình sẽ tính sổ với Lưu Minh Tương như thế nào.

Xem ra chuyện xem mặt vẫn nên tự mình hỏi rõ thì hơn.

“Anh còn chưa cả mua nhà thì dựa vào cái gì mà đi xem mắt, anh lấy đâu ra sự tự tin vậy?”,Vương Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy chắc là anh phải có xe chứ?”

“Cũng chưa có”, Mục Hàn lắc đầu.

“Thật lãng phí thời gian của tôi!”, Vương Lạc Lạc ngay lập tức vác mặt lên và đứng dậy rời đi.

“Chờ đã!”, Mục Hàn vỗ thẳng xuống bàn, trên mặt lộ ra vẻ đãbiết rất nhiều loại phụ nữ: “Vốn dĩ tôi tưởng là cô không giống với những cô gái diêm dúa lòe loẹt ở ngoài kia, nào ngờ cô cũng chỉ có một trái tim ‘trà xanh’ mà thôi!”

Nghe những gì Mục Hàn nói, Vương Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt dè bỉu.

Cô ta bày ra bộ dạng “mời bắt đầu chương trình biểu diễn của anh, tôi đang im lặng xem đây”.

“Là tôi đã quá ngây thơ!”, Mục Hàn tiếp tục làm ra vẻ kiêu ngạo, và nói: “Cô thực sự tưởng rằng tôi không thể mua nổi một căn nhà sao?”

“Hả?”, Vương Lạc Lạc vừa nghe xong, đột nhiên cảm thấy có kịch hay.

Vẻ mặt khinh bỉ của cô ta ngay lập tức nở một nụ cười.

Cô ta lại chủ động ngồi lại và nói với vẻ xin lỗi: “Thật ra, tôi không có ý đó!”

“Nói thật cho cô biết!”, Mục Hàn vừa nói vừa cầm đũa lên, anh gắp một miếng bào ngư bỏ vào trong miệng, sau khi chậm rãi ăn xong mới đặt đũa lên trên bàn: “Đừng nói là nhà, mà ngay cả tiền cho bữa ăn hôm nay tôi cũng không trả nổi!”

“Đi thanh toán!”

Vương Lạc Lạc: “…”

“Đồ dối trá!”, Vương Lạc Lạc cầm chiếc túi lên và tức giận bước ra ngoài.

Khi đi ngang qua quầy thu ngân, người phục vụ lập tức hét lớn: “Thanh toán bàn 88, cô đã tiêu tổng cộng mười một nghìn tệ!”

Vương Lạc Lạc cau mày nói: “Lát nữa Người đàn ông còn đang ăn sau kia sẽ qua đây thanh toán!”

“Xin lỗi, thưa cô!”, người phục vụ nói: “Người đàn ông đó đã đi rồi, trước khi anh ta rời đi đã nói với tôi rằng chính cô là người thanh toán hóa đơn!”

“Cái gì?”, Vương Lạc Lạc lập tức ngoái đầu lại nhìn, đã không còn thấy bóng dáng của Mục Hàn ở bàn 88 nữa rồi?

“Tên khốn chết tiệt!”, Vương Lạc Lạc nguyền rủa, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay móc tiền ra khỏi ví.

Vương Lạc Lạc cảm thấy đau khổ khi nghĩ đến việc chi hơn mười nghìn tệ cho một bữa ăn.

Sau khi ra khỏi nhà hàng Sở Lưu Hương, Vương Lạc Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ta đi trên đường mà cứ như người mất hồn.

Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class từ gara ô tô ra, sau đó anh liền nhìn thấy Vương Lạc Lạc đang đi bên lề đường.

Mục Hàn lái xe tới trước mặt Vương Lạc Lạc, kéo cửa xe xuống và cười lớn ha ha với Vương Lạc Lạc.

Sau đó, anh đóng cửa sổ và tiếp tục lái xe về phía trước.

Vương Lạc Lạc không khỏi sửng sốt, sau đó liếc nhìn phía sau xe của Mục Hàn, khi nhìn thấy logo Mercedes-Benz S-Class, Vương Lạc Lạc lại giậm chân, vừa đuổi theo vừa hét lên: “Tên dối trá này!”

Tuy nhiên, cuối cùng Vương Lạc Lạc vẫn không bắt kịp được Mục Hàn.

Đau khổ nhất là Vương Lạc Lạc đang đi giày cao gót, vì đuổi theo Mục Hàn nên gót giày của cô ta chợt bị gãy khiến chân của cô ta cũng bị trẹo.

Cô ta bò trên mặt đất, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Đúng lúc này, Lưu Minh Tương gọi điện đến và nhiệt tình hỏi: “Lạc Lạc, buổi xem mặt của cậu thế nào rồi?”

“Đồ nói dối, các người đều là kẻ dối trá!”, khi Vương Lạc Lạc nghĩ đến chuyện vừa rồi, đột nhiên trở lên tức giận: “Cút đi!”

“Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!”

 

Nói xong, cô ta tức giận cúp máy.

Điều này khiến Lưu Minh Tương cảm thấy bối rối.

“Có chuyện gì vậy?”, Ngô Tâm Ưu thấy thế liền vội hỏi.

“Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó không ổn”, Lưu Minh Tương cau mày.

Ngay sau khi bước vào nhà hàng Sở Lưu Hương, thông qua người phục vụ, toàn bộ sự việc đã được làm sáng tỏ.

“Cái tên khốn Mục Hàn này, cháu thấy hắn rõ ràng là cố ý!”, Lưu Minh Tương cũng tức giận nói.

“Bà nghĩ cái cô mà gọi là bạn thân của cháu mới là cố ý đó!”, Ngô Tâm Ưu trừng mắt lên và nói với vẻ không vui: “Một bữa cơm mà ăn hết hơn mười nghìn tệ, coi người khác như rau hành rau hẹ vậy!”

“Thật đúng là một tay bản lĩnh, khiến cho cái cô bạn thân của cháu thê thảm luôn!”

“Xảy ra chuyện lần này, còn muốn Mục Hàn đi xem mặt nữa chắc là khó đây!’

Sau khi Mục Hàn rời khỏi nhà hàng Sở Lưu Hương, anh đã quay trở lại tập đoàn Phi Long.

Mục Hàn nhận được thông báo từ thư ký của phó tổng giám đốc, nói là Phương Viên tìm anh có việc gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc