ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 81: Tôi có tài tiên tri

“Miễn phí? Ồ, xem ra tôi đúng là có tài tiên tri. Vậy tức là phần tiền này tôi không cần trả, đúng không?”

Mục Hàn mỉm cười hỏi, trong lòng vô cùng thán phục kỹ năng diễn xuất của tổng giám đốc.

“Đúng vậy! Cậu thật may mắn!”

Tổng giám đốc vội vàng gật đầu.

Lúc này, đám người vây quanh đều sững sờ, ai nấy đều há hốc miệng, mãi không thể khép lại được.

Hơn năm triệu, nói miễn phí liền miễn phí luôn sao?

Quá sức tưởng tượng!

“Không… không đúng, lẽ ra là tôi thanh toán trước, tôi mới là vị khách may mắn đó, có thể được hưởng khuyến mãi miễn phí hóa đơn!”

Vi Dương vội vàng nhảy ra gào lên.

“Đúng, vị quản lý này, hôm nay vốn là lớp trưởng của chúng tôi mời khách, theo lý mà nói thì nên miễn phí cho cậu ấy!”

“Chúng tôi đều có thể làm chứng, vừa nãy chẳng qua là muốn để tên vô dụng này thanh toán trước để làm trò cười thôi!”

“Này, ông không biết à, tên đứng trước mặt ông là con rể nhà họ Lâm, là một kẻ vô dụng, mà lớp trưởng Vi của chúng tôi là giáo sư trẻ tuổi nhất Sở Dương, còn là học trò của Thần y Tạ!”

Tất cả đều mồm năm miệng mười, thi nhau nói giúp Vi Dương, không thể chấp nhận một kẻ vô dụng như Mục Hàn vớ được món hời lớn đến vậy!

“Ngại quá. Khách sạn có quy định của khách sạn, vừa nãy tôi tới đây, chính tai nghe thấy cậu Vi bảo cậu Mục thanh toán trước, về phần đùa cợt gì đó, xin lỗi, tôi không hiểu”.

Tổng giám đốc khách sạn ngay lập tức cúi đầu, trầm giọng nói.

Vớ vẩn, người trước mặt này là chủ sở hữu chân chính của khách sạn Kinh Đô.

Cậu ấy là đồ vô dụng?

Vậy tất cả người ở đây còn chẳng bằng rác rưởi!

“Đúng rồi, cậu Mục đã được miễn phí, vậy mời cậu Vi qua thanh toán đi”.

Tổng giám đốc lạnh lùng bổ sung.

“Tôi… tôi không phục!”

Vi Dương hét lên, đây là chuyện quái quỷ gì chứ!

Bản thân hắn sứt đầu mẻ trán mới ngã giá chia đôi với Mục Hàn, đến cuối cùng, đồ vô dụng đó một đồng tiền cũng không mất, mà hắn lại tiêu tốn hơn năm triệu mời đám bạn học ăn cơm!

Đúng là trò cười!

“Cậu có thể không phục, nhưng nếu cậu không chịu thanh toán thì tôi sẽ báo cảnh sát, còn đưa tên cậu vào danh sách đen của toàn bộ ngành khách sạn ở Sở Dương!”

Tổng giám đốc khách sạn bình thản nói, lấy di động ra chuẩn bị báo cảnh sát!

“Tôi… tôi trả!”

Vi Dương nghiến răng đến sắp chảy máu, oán giận nói.

Chuyện này mà dính đến cả cảnh sát, thì e rằng danh tiếng của hắn sẽ bị ảnh hưởng!

Ngay sau đó, hắn run rẩy lấy ra một tấm thẻ đen, miễn cưỡng đưa qua.

Nửa phút sau.

“Đã thanh toán xong, cảm ơn cậu Vi”.

“Phải rồi, vì số tiền chi tiêu lần này của cậu đạt mức tiêu dùng cao của khách sạn, chúng tôi quyết định, sau này mỗi khi cậu Vi đến sử dụng dịch vụ tại đây, khách sạn có thể tặng kèm không giới hạn… món đậu phộng”.

Tổng giám đốc trả lại tấm thẻ ngân hàng, vui vẻ nói.

Vi Dương nghe vậy, tức đến suýt hộc máu.

Mẹ kiếp, tốn hơn năm triệu đổi lại được miễn phí đậu phộng không giới hạn?

“Mục Hàn, sao anh biết mình có thể được miễn phí?”

Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, vừa nãy anh đã nói rồi, anh có tài tiên tri!”

Mục Hàn tỏ vẻ bí ẩn.

“Hừ! Giả thần giả quỷ!”

Mạc Tiên Tiên thẳng thừng giật lại thẻ ngân hàng, trong lòng không ngừng ghen tị với vận may của Mục Hàn!

“Mục Hàn! Được lợi còn khoe mẽ, nếu không phải lớp trưởng Vi của chúng tôi để anh thanh toán trước thì anh làm gì có cơ hội được ăn uống miễn phí?”

“Hừ! Lúc này anh nên cảm tạ ân tình của lớp trưởng Vi mới phải! Còn nhận mình có tài tiên tri! Đúng là tự dát vàng lên mặt!”

Một cô gái ăn mặc lộ liễu, trang điểm đậm đứng ra mỉa mai Mục Hàn.

Cô ta làm vậy là để thu hút sự chú ý của Vi Dương, dẫu sao, người đàn ông này cũng là đại gia chi hơn năm triệu mời khách!

“Ồ? Cô không tin sao?”

Mục Hàn hỏi lại.

“Tin cái con khỉ! Đồ ở rể, nghe thôi mà tôi thấy mất mặt thay anh đó!”

Cô ta khinh thường ra mặt.

“Được, cô nói cho tôi biết cô làm việc ở công ty nào, tôi sẽ nói cho cô một lời tiên đoán!”

Mục Hàn lạnh lùng nói, nếu như người này nhảy ra tìm đường chết, vậy anh cũng không cần khách sáo!

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, tôi là Trương Linh Linh, thư ký tập đoàn Thanh Dương, tiền lương một tháng là hơn hai mươi nghìn tệ! Thế nào, sợ rồi chứ?”

Cô ta kiêu căng nói.

“Ồ… Trương Linh Linh của tập đoàn Thanh Dương à… tôi tính toán một chút, trong vòng ba phút nữa, ông chủ của cô sẽ gọi điện thông báo cô bị sa thải!”

Mục Hàn gửi cho Mộ Dung Phong một tin nhắn, sau đó cất điện thoại vào túi quần, nghiêm túc nói.

“Ha ha ha! Tôi nghe thấy cái gì vậy? Ông chủ sẽ đuổi việc tôi? Nói cho anh biết, cho dù cả công ty đó bị sa thải thì ông chủ cũng sẽ không đuổi việc tôi!”

Trương Linh Linh tựa như nghe được một trò hề, khoa trương ôm bụng cười cợt.

Ngoài việc là thư ký ra, cô ta còn là người tình của ông chủ, mỗi lần xong việc tên đó đều khen ngợi kỹ thuật của cô ta lợi hại.

Ông ta sẽ nỡ sa thải mình sao?

“Mục Hàn, anh đừng nói năng linh tinh!”

Lâm Nhã Hiên vội kéo tay Mục Hàn rồi nói, đã muộn vậy rồi, ông chủ của một công ty lại có thể đặc biệt gọi điện cho nhân viên công ty thông báo đuổi việc ư?

“Chậc, nếu ông chủ của cô ta thật sự gọi đến, tôi sẽ gọi anh là bố!”

Mạc Tiên Tiên chế nhạo, đồ vô dụng vẫn cứ là vô dụng, nhờ may mắn mà được miễn phí thì lại tỏ vẻ đắc ý!

Đúng lúc này.

Di động của Trương Linh Linh trong túi xách đổ chuông.

“Alo? Chẳng phải đã nói với anh hôm nay em có tiệc sao? Không thể cố nhịn thêm chút à?”

Trương Linh Linh nhỏ giọng nói.

Người gọi điện cho cô ta chính là ông chủ tập đoàn Thanh Dương!

“Con khốn! Nhịn cái gì mà nhịn! Nói cho cô biết, cô bị sa thải! Bây giờ, ngay bây giờ việc cô bị sa thải chính thức có hiệu lực!”

“Vừa ra ngoài đã gây ra họa! Sau này, nếu cô dám bước chân vào tập đoàn Thanh Dương của tôi một bước thì ông đây đánh gãy chân cô!”

Đầu bên kia, ông chủ tập đoàn Thanh Dương giận dữ mắng nhiếc.

“Ông… ông chủ, ông nói gì?”

Trương Linh Linh kinh ngac hỏi lại, ánh mắt sợ hãi tột độ nhìn Mục Hàn.

“Cô bị sa thải!”

Bốn chữ cuối này ông chủ tập đoàn Thanh Dương gần như là gào lên, nói xong liền cúp máy!

“Đồ vô lương tâm, ở công ty bà đây làm việc cho ông, tan sở lại ‘cho ông làm’, nói sa thải liền sa thải!”

“Làm sao đây? Mất đi công việc này thì thẻ tín dụng, hóa đơn của mình trả kiểu gì?”

Trương Linh Linh nhất thời sụp đổ, ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.

“Cái… cái gì? Trương Linh Linh bị sa thải thật hả? Ôi trời, tên vô dụng này thần kỳ thế!”

Có người không khỏi kinh ngạc thốt lên.

“Sao, còn ai tình nguyện đứng ra để tôi tính cho không? Xem quý công ty có định sa thải mấy người hay không?”

Mục Hàn cười hỏi.

Tuy nhiên, sau khi thấy kết cục bi thảm của Trương Linh Linh, chẳng ai muốn làm chim đầu đàn.

Tất cả đều chăm chú nhìn Mục Hàn.

“Mục Hàn, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã làm thế nào?”

Lâm Nhã Hiên tò mò hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc