ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 443: Anh rể, em có thể theo đuổi anh không?

“Ồ, đây không phải con rể nhà họ Lâm sao?”, Trương Tùng cười híp mắt nói: “Anh xuất hiện cũng đúng lúc quá nhỉ!”

“Hồng Anh Xã vừa rút lui thì anh đã đến nhà họ Lâm luôn rồi”.

“Hả?”, nghe Trương Tùng nói như vậy, Mục Hàn lập tức hiểu ra hai anh em nhà họ Trương đến đây để cướp công.

Mục Hàn thờ ơ nói: “Anh em hai người cũng đến đúng lúc đấy thôi”.

“Này, anh nói vậy là có ý gì?”, Trương Tùng bất mãn: “Chẳng lẽ anh cho rằng, việc đánh đuổi Hồng Anh Xã là công lao của anh sao?”

“Đúng vậy, Hồng Anh Xã là do tôi xử lý”, Mục Hàn trả lời.

“Ha ha ha!”, Trương Tùng chế nhạo: “Cười chết tôi rồi!”

“Nếu không phải nhà họ Trương chúng tôi ra tay thì nhà họ Lâm có thể bình yên vô sự được sao?”

“Vậy mà anh còn muốn cướp công!”

“Tôi thấy người đến cướp công là các anh mới đúng”, Mục Hàn cười khẩy, khinh thường nói: “Anh nói Hồng Anh Xã là do người nhà họ Trương các anh xử lý, vậy tôi muốn hỏi các anh, thủ lĩnh Hồng Anh Xã là ai?”

“Cái này…”, anh em Trương Tùng và Trương Khẩn trố mắt nhìn nhau.

Hai người họ chỉ là kẻ lừa đảo, họ thực sự không biết thủ lĩnh của Hồng Anh Xã là ai.

“Không biết đúng không?”, Mục Hàn bày ra vẻ mặt chế giễu.

“Ai nói chúng tôi không biết chứ”, Trương Tùng xảo quyệt phản bác: “Chúng tôi chỉ là không muốn nói thôi, tránh việc rơi vào bẫy của anh, lát nữa vào trong anh lại cướp công với bà cụ Lâm”.

“Ngược lại tôi muốn hỏi anh, thủ lĩnh của Hồng Anh Xã là ai?”

“Đúng là xảo biện đổi trắng thay đen, chẳng trách lại có thể khiến nhà họ Lâm u mê không lối thoát như vậy”, Mục Hàn không khỏi cảm thấy nực cười: “Vậy được, tôi sẽ nói cho anh biết, thủ lĩnh của Hồng Anh Xã là Hồng Chân Long, các anh hãy nhớ cho kỹ”.

“Cái gì?”, Trương Tùng tỏ vẻ khinh thường: “Tôi biết thủ lĩnh của Hồng Anh Xã là Hồng Chân Long từ lâu rồi, chẳng qua là tôi muốn thử anh thôi”.

“Thật sao?”, Mục Hàn nói với ẩn ý sâu xa: “Vậy tôi hỏi anh thêm một câu nữa, Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã gồm những ai?”

Trương Tùng sắp phát điên vì căng thẳng.

Sao tên này lại lắm chuyện để hỏi thế.

“Anh định dùng lại thủ đoạn tương tự lúc nãy à?”, Mục Hàn nhìn chằm chằm vào Trương Tùng và Trương Khẩn.

“Chúng tôi…”, anh em nhà họ Trương thực sự hoảng loạn.

Nếu một chiêu mà sử dụng hai lần thì quá thất bại.

“Còn không mau cút đi?”, Mục Hàn đột nhiên hét lên: “Chẳng lẽ các anh muốn ở lại đây, đợi tôi vạch trần luôn hay sao?”

Nghe Mục Hàn nói vậy, anh em Trương Tùng và Trương Khẩn trố mắt nhìn nhau, cũng mơ hồ cảm nhận được dường như Mục Hàn đã biết lai lịch của bọn họ.

Thế là, sau khi trao đổi bằng ánh mắt, anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đã vội vàng chuồn lẹ.

Đúng lúc này, cửa nhà họ Lâm mở toang.

Lâm Nhã Hiên bước ra ngoài.

Nhìn thấy hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn rời đi, Lâm Nhã Hiên thắc mắc: “Sao Trương Tùng và Trương Khẩn lại rời đi vậy?”

“Hai kẻ lừa đảo bị anh vạch trần rồi, không bỏ chạy chẳng lẽ lại ở đây chịu trừng phạt sao?”, Mục Hàn tỏ vẻ khinh thường: “Hồng Anh Xã vừa rút lui, bọn họ đã vội tìm đến nhà họ Lâm, mục đích của bọn họ là gì không nói cũng rõ”.

“Mục Hàn, ý của anh là anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đến cướp công ư?”, Lâm Nhã Hiên nửa tin nửa ngờ hỏi: “Không phải chứ? Vừa nãy Lâm Phi Yến còn nói với em, Hồng Anh Xã rút lui chắc chắn là công lao của anh em Trương Tùng và Trương Khẩn”. .

“Có cái con khỉ”, Mục Hàn cười nhạt: “Vợ à, em nghĩ kỹ mà xem, nếu anh em nhà họ Trương lợi hại như vậy thì ban đầu đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ đến đây, tại sao bọn họ lại không hề xuất hiện?”

“Mà lần này đối đầu với mối nguy hiểm từ Hồng Anh Xã, cũng chẳng thấy bóng dáng họ đâu”.

“Mỗi lần đối phương rút lui thì bọn họ lại xuất hiện đúng lúc”.

“Chẳng lẽ chuyện này chưa đủ để chứng minh vấn đề sao?”

Sau khi nghe Mục Hàn nói xong, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ lại, cảm thấy quả thật là như vậy.

“Vậy ý anh nói Hồng Anh Xã là do anh đánh đuổi à?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

“Không phải sao?”, Mục Hàn cười đáp: “Chồng em lợi hại không?”

“Quả thật rất lợi hại”, Lâm Nhã Hiên vẫn không tin lắm. “Nhưng Hồng Anh Xã lớn mạnh như vậy, nắm trong tay cả thế giới ngầm ở phía Nam Hoa Hạ, anh đã làm được bằng cách nào thế?”

“Đương nhiên là dựa vào thực lực của anh rồi”, Mục Hàn trả lời.

“Nhã Hiên, đừng nghe anh ta chém gió”, lúc này Phương Viên không biết đã xuất hiện ở phía sau từ khi nào, cô ta lên tiếng: “Lần này, nhà họ Lâm của cậu có thể bình an vô sự thoát khỏi mối nguy hiểm, hoàn toàn là nhờ ông chủ phía sau tập đoàn Phi Long ra tay”.

“Hóa ra là ông chủ đó đã ra tay à”, Lâm Nhã Hiên đột nhiên bừng tỉnh.

“Đúng vậy”, Mục Hàn cũng không phủ nhận.

Anh chính là ông chủ đứng đằng sau.

Phương Viên nói vậy cũng không hề sai.

“Tuy nhiên, mình lại rất tò mò, rốt cuộc Mục Hàn này có thể diện lớn đến mức nào mà ông chủ lại đồng ý đến tham dự hôn lễ của cậu và Mục Hàn”, Phương Viên nói tiếp.

“Ngay cả ông chủ cũng biết việc Mục Hàn tổ chức lại hôn lễ cho mình rồi sao?”, Lâm Nhã Hiên hết sức kinh ngạc.

“Đúng vậy”, Phương Viên gật đầu đáp: “Anh Long đã nói với mình rằng, ông chủ vừa nghe nói Mục Hàn muốn tổ chức cho cậu một hôn lễ thì lập tức đồng ý tham dự”.

“Nhưng như vậy cũng tốt, đến lúc đó mình có thể gặp được ông chủ mà mình ngày đêm mong nhớ”.

“Chỉ cần gặp được người thật, mình tin rằng với sức hấp dẫn của mình thì nhất định sẽ chiếm được trái tim anh ấy”.

“Vậy chúc mừng chiến thắng của cậu nhé”, Lâm Nhã Hiên trêu chọc.

Phương Viên đến gặp Lâm Nhã Hiên vì có chuyện làm ăn cần bàn bạc.

Hai cô gái cùng ngồi lên chiếc xe Porsche của Phương Viên đi tới tập đoàn Phi Long.

Sau khi Phương Viên và Lâm Nhã Hiên rời đi, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi xuất hiện.

“Doãn Nhi, cậu nhìn này, mình đã nói anh rể đang ở đây rồi mà!”, Lâm Thù Nhi nói.

“Anh rể, anh ở đây thì tốt quá”, khuôn mặt Tư Đồ Doãn Nhi tràn đầy vẻ phấn khởi, cơ thể nhỏ nhắn quấn lấy Mục Hàn: “Anh rể, em có một vấn đề muốn hỏi anh”.

“Vấn đề gì vậy?”, Mục Hàn khẽ cười.

Ngay cả Lâm Thù Nhi cũng không khỏi vểnh tai lên nghe ngóng.

“Anh rể, anh đã ly hôn với chị Nhã Hiên, vậy em muốn hỏi là… bây giờ em có thể theo đuổi anh được không?”, Tư Đồ Doãn Nhi nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc.

Lâm Thù Nhi ở bên cạnh cũng sững sờ.

“Em đang nói nhảm cái gì vậy?”, Mục Hàn nhếch khóe môi: “Em là trẻ con, nói chuyện yêu đương gì chứ”.

“Em không nói nhảm, em nghiêm túc đấy”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi: “Em không phải trẻ con nữa, em sắp tốt nghiệp rồi! Anh rể, anh độc thân, em cũng độc thân nên em có quyền theo đuổi anh”.

“Không được!”, Lâm Thù Nhi buột miệng thốt lên.

“Tại sao?”, Tư Đồ Doãn Nhi tỏ vẻ khó hiểu.

Sau đó, Tư Đồ Doãn Nhi chợt hiểu ra: “Ồ, mình hiểu rồi! Thù Nhi, hóa ra cậu cũng thích anh rể, cậu cũng muốn theo đuổi anh rể phải không?”

“Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?”, Lâm Thù Nhi hơi ngượng ngùng.

Tuy nhiên, nghe Tư Đồ Doãn Nhi nói vậy, trái tim Lâm Thù Nhi không khống chế được, cứ đập thình thịch liên hồi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc