ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 166: Gió chiều nào theo chiều ấy

“Mục Hàn, cậu nói vậy là có ý gì?”

Tần Phiêu bỗng không vui.

Rõ ràng ông cụ Tần đang có ý sẽ hóa chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì.

Để che giấu cho Tần Phiêu.

Nhưng Mục Hàn lại ở đây quái gở, khiến Tần Phiêu vô cùng khó chịu.

Tần Nam ho một tiếng rồi nói: “Tuy ông đã lớn tuổi, trí nhớ cũng chẳng tốt mấy, nhưng ông lăn lộn trong giới kinh doanh ở Sở Bắc nhiều năm như vậy, chẳng ai có thể tùy tiện lừa được ông!”

“Vậy thì chưa chắc đâu ạ”, Mục Hàn lắc đầu, nói: “Ông à, ông nói khoản tiền lớn này là do ông bảo bác cả chuyển vào tài khoản cá nhân của ông, vậy đương nhiên sẽ có lịch sử giao dịch và biến động số dư từ ngân hàng”.

“Ông à, cháu nghĩ tốt nhất là ông nên xem lại tin nhắn điện thoại của ông đi!”

“Không cần!”, Tần Nam lập tức từ chối: “Tần Phiêu là con gái lớn của ông, hơn nữa chuyện mà ông giao cho nó làm liệu có thể xảy ra sai sót gì được?”

“Đúng đó!”, Tần Phiêu cũng trách móc: “Tôi thấy rõ ràng là cậu cố ý gây rắc rối để chia rẽ tình cảm người nhà họ Tần chúng tôi!”

“”Mục Hàn, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu tưởng chỉ bằng một câu nói của cậu là chúng tôi sẽ tin cậu chắc?”

Trương Hạo lập tức bày tỏ thái độ.

“Đừng hòng phá hoại tình cảm chị em giữa chúng tôi và chị cả!”

“Một tên ở rể chỉ biết ăn bám như cậu thì dựa vào đâu mà chỉ trích chị cả!”

“Nơi này là nhà họ Tần, không đến lượt cậu lên tiếng!”

Phía sau Tần Phiêu có sự giúp đỡ của Tần Nam nên ba chị em Tần Lượng, Tần Yến, Tần Mỹ liền gió chiều nào theo chiều ấy, họ cùng nhau quay sang lên án Mục Hàn.

So với thái độ mà trước kia bọn họ đối xử với Tần Phiêu thì quả là khác nhau một trời một vực.

Còn Tần Phiêu thì càng đắc ý hơn.

“Mục Hàn, anh đủ rồi đó!”, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng không chứng kiến nổi nữa.

Cô cảm thấy Mục Hàn đang quấy nhiễu.

“Ông ngoại đã không truy cứu chuyện này nữa rồi!”, Lâm Nhã Hiên nói: “Vả lại chân tướng sự việc đã rõ ràng, em không muốn nội bộ nhà họ Tần chúng ta lại vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp lần nữa!”

Lúc này, kế toán Lý – người phụ trách quản lý phòng tài vụ trong công ty Tần Thị lo lắng chạy tới khu nhà của nhà họ Tần.

“Ông cụ Tần, tiền lương của công nhân và tiền công trình khách sạn năm sao Sở Bắc đã bị chậm một ngày, chúng ta không thể trì hoãn tiếp được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của công nhân!”

Kế toán Lý báo cáo thẳng với Tần Nam.

“Vẫn chưa trả tiền lương cho các công nhân sao?”, Tần Nam hơi bất mãn, trừng mắt với kế toán Lý và nói: “Kế toán Lý, chẳng phải tôi đã nói với cậu, bảo cậu rút công quỹ trong tài khoản cá nhân của tôi ư?”

“Nhưng, ông cụ Tần, trong tài khoản cá nhân của ông vốn không có nhiều tiền đến thế!”, kế toán Lý giải thích.

“Không thể nào!”, Tần Nam xua tay, lắc đầu nói: “Kế toán Lý, chắc chắn là do cậu nhầm lẫn rồi!”

“Mười rưỡi đêm qua số tiền lương định trả cho các công nhân đã được chuyển hết vào tài khoản cá nhân của tôi rồi mà!”

Nói tới đây, Tần Nam lôi điện thoại ra: “Để tôi cho cậu xem tin nhắn chuyển khoản mà ngân hàng gửi tới”.

Thế nhưng sau khi mở thư mục tin nhắn trong điện thoại ra, Tần Nam bỗng sững sờ.

Vốn không hề có bất kỳ tin nhắn chuyển khoản nào được gửi tới!

“Chuyện này là sao?”, Tần Nam hơi ngờ vực nói: “Chuyển khoản số tiền lớn như vậy mà sao ngân hàng lại không gửi thông báo tin nhắn cho tôi? Hằng năm công ty Tần Thị chúng ta trả một trăm nghìn tiền phí phục vụ cho bên ngân hàng, chẳng lẽ đều là cho không hả?”

“Có lẽ là do dịch vụ tin nhắn ngân hàng tạm dừng”, Tần Phiêu bỗng trở nên lo lắng.

“Nhưng từ mười rưỡi đêm qua tới giờ đã hơn mười tiếng trôi qua rồi, tạm dừng lâu vậy sao?”, kế toán Lý mặt đầy lo âu, đề xuất với Tần Nam: “Ông cụ Tần, hay là ông gọi điện thoại cho bên ngân hàng xác minh chút đi!”

“Được!”, chuyện liên quan tới khoản tiền lớn nên ngay lập tức Tần Nam đã nhận ra mức độ nghiêm trọng, cụ ta vội vàng gọi điện thoại cho bên ngân hàng.

Sau khi gọi xong, sắc mặt Tần Nam trở nên u ám.

Cụ ta nhìn chằm chằm vào Tần Phiêu, nói với vẻ lạnh băng: “Con gái cả, đã là lúc nào rồi mà con còn không chủ động khai ra hả?”

“Bố, bố bảo con khai ra chuyện gì đây?”, Tần Phiêu ngẩn người.

“Ngân hàng đã kiểm tra lịch sử giao dịch cho bố rồi, vào lúc mười rưỡi đêm qua, khoản công quỹ đó không chuyển vào tài khoản cá nhân của bố, mà nó được chuyển vào tài khoản riêng của con!”

“Tần Phiêu, tại sao con lại làm vậy? Con muốn làm gì?”

Tần Nam lạnh lùng nói.

“Bố, con thật sự không hiểu bố đang nói gì!”, Tần Phiêu tỏ vẻ vô tội.

“Đưa điện thoại của con cho bố!”, Tần Nam ra lệnh.

Tần Phiêu ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình cho Tần Nam.

Tần Nam mở tin nhắn điện thoại ra, quả nhiên bên trong có một tin nhắn thông báo nhận được một khoản tiền lớn.

“Con tự xem đi, đây là cái gì?”, Tần Nam ném thẳng điện thoại cho Tần Phiêu.

Nhìn thấy tin nhắn nhận được tiền ở trong mục tin nhắn điện thoại, Tần Phiêu ngớ người.

Mình nhớ rõ là trong điện thoại không có thông báo tin nhắn này mà.

Từ lúc nào mà lòi ra tin nhắn này vậy?

Chỉ có Mục Hàn biết chuyện này là do hacker đẳng cấp dưới trướng Điện Long Vương làm.

Không những có thể dễ dàng xâm nhập vào hệ thống ngân hàng, mà còn có thể hoàn thành một loạt các thao tác chuyển tiền giữa hai ngân hàng và thông báo tin nhắn trong khi họ không hề hay biết chuyện gì.

Có thể nói là thần không biết, quỷ không hay.

“Bố, chắc chắn đây là tin nhắn rác!”, Tần Phiêu vội vàng thanh minh.

“Con không cần giải thích nữa”, Tần Nam lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Vừa nãy ngân hàng đã nói với bố rồi, đúng là tối qua tài khoản riêng của con đã nhận được một khoản tiền lớn. Hơn nữa nguồn gốc của khoản tiền lớn này chính là từ phòng tài vụ của công ty Tần Thị chúng ta”.

“Hả? Chị cả, là chị làm thật sao?”

 

“Không ngờ chị cả lại là người như vậy! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”

“Sợ quá, may mà bố phát hiện kịp thời, chứ không để chị cả ôm tiền chạy mất thì công ty Tần Thị của chúng ta tiêu rồi!”

Còn lúc này, ba người Tần Lượng, Tần Yến và Tần Mỹ lại cùng nhau chỉ trích Tần Phiêu.

Ngay cả Trương Hạo cũng có ý muốn vạch rõ ranh giới với Tần Phiêu: “Tần Phiêu, em điên rồi sao? Đây là tiền cứu mạng của công ty Tần Thị đó, thế mà em cũng dám tham lam? Em nói thật cho anh biết, có phải em nuôi trai ở bên ngoài, định lấy số tiền này đi nuôi thằng đó phải không?”

“Em… em không có!”, Tần Phiêu cảm thấy bản thân đúng là có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Bà ta nhìn Ngô Tâm Ưu với vẻ mặt đầy đáng thương.

Còn Ngô Tâm Ưu thì lại làm như thể mọi chuyện không liên quan gì tới mình.

“Con khỏi cần giải thích nữa!”, Tần Nam lạnh lùng hừ một cái và nói: “Từ giờ trở đi, cắt bỏ hết chức vụ của Tần Phiêu ở trong công ty, không cho nó nhúng tay vào chuyện gì ở trong công ty nữa!”

“Ngoài ra, về khoản công quỹ này tốt nhất con nên chủ động giao nộp lại. Nếu không bố mà báo cảnh sát thì con sẽ phải ngồi tù đó!”

“Bố, bố đừng báo cảnh sát!”, Tần Phiêu hoảng hốt, vội vàng nói: “Con nộp! Con sẽ giao nộp!”

Thấy Tần Phiêu mất đi chỗ dựa, ba người Tần Lượng, Tần Yến và Tần Mỹ vốn cùng một chiến tuyến với bà ta, giờ đây lại tỏ vẻ hả hê.

Bình luận

Truyện đang đọc