ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Ánh mắt của Thịnh Thế có chút trở nên sâu xa, anh suy nghĩ trong chốc lát, hơi sắp xếp lời nói một chút, trả lời: "Chuyện thứ nhất, là lúc tôi mới gặp gỡ cô ấy. Khi đó cô ấy, chẳng hề làm gì cả, chỉ đứng ở dưới lầu, bộ dạng rất ngượng ngùng, rất mỏng manh, thoáng một cái nhiều năm thông thả trôi qua như vậy, nhưng bộ dạng khi đó của cô ấy cứ ghim sâu ở trong lòng tôi."

"Cái này gọi là vừa thấy đã yêu sao?" Người nữ điều khiển chương trình cười pha trò hỏi.

"Không không, tôi nghĩ ý của anh Thịnh là đời người như lúc mới gặp gỡ." Người nam điều khiển chương trình nối tiếp lời nói của người nữ điều khiển chương trình.

"Đúng, đời người như lúc mới gặp." Thịnh Thế cảm thấy sáu chữ này, có thể lột tả hết cảm động đầu tiên mà anh nói.

"Vậy chuyện cảm động thứ hai là gì?" Người nữ điều khiển chương trình hỏi.

Thịnh Thế trả lời: "Cảm động thứ hai là tôi cùng cô ấy trải qua sinh ly tử biệt."

"Cảm động thứ ba là cô ấy cùng tôi nắm tay nhau đương đầu với khó khăn."

"Tình yêu của anh Thịnh cùng cô dâu thật lãng mạn." Người nam điều khiển chương trình cảm thán nói.

"Đúng vậy..... Hiện tại giờ lành đã đến, chúng ta liền mời cô dâu lên sân khấu thôi." Người nữ điều khiển chương trình giơ tay lên làm một động tác mời.

Giai điệu hành khúc kết hôn đang nhỏ xuống lại lớn lên một lần nữa, cánh cửa trắng như tuyết ở đầu kia của thảm đỏ được người chậm rãi đẩy ra, có hai tiểu hoa đồng dẫn đầu đi vào, một bé trai một bé gái, bộ dạng khoản chừng năm tuổi, trong tay mỗi bé xách một cái lẵng hoa, vừa đi, vừa rải cánh hoa hồng tươi.

Cách một mét ở phía sau, Cố Lan San mặc áo cưới trắng như tuyết khoác cánh tay của Sở Bằng, bước chậm rãi đi tới khán đài hôn lễ, lúc Sở Bằng và Cố Lan San mới vừa đi vào cửa, người đang nấp ở cửa lập tức kéo pháo mừng đã chuẩn bị từ trước ra, có những ngôi sao màu vàng kim màu bạc từ trên trời bay xuống lả tả.

Phía sau Cố Lan San còn có bốn hoa đồng nhỏ đi theo đang cầm đuôi váy dài kéo đất của cô, bước chân non nớt và khoan thai đi đến.

Thịnh Thế đứng ở phía cuối thảm đỏ, phía sau anh vẫn là những tấm ảnh chụp chung của anh và Cố Lan San không ngừng chuyển đổi, mỗi một tấm là khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của hai người, từ còn tấm bé, đến niên thiếu, rồi đến lớn lên.

Cố Lan San khoác tay Sở Bằng, tầm mắt chỉnh tề ngưng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai xuất sắc đang đứng phía trước, khóe môi chứa nụ cười trang nhã xinh đẹp, đáy mắt lại có một làn sương mù chậm rãi dâng lên.

Vừa rồi ba chuyện cảm động mà anh nói, cô đứng ở ngoài cửa đều nghe rõ ràng, cô không biết người ở đây rốt cuộc có hiểu hay không, nhưng cô đều hiểu tất cả.

Chuyện thứ nhất là sơ ngộ (lần đầu gặp mặt), đẹp nhất là thời niên thiếu, nông nổi tùy hứng.

Thứ hai là động đất, anh và cô bị chôn ở dưới đống đổ nát, ôm nhau thật chặt, từng câu từng chữ từ trong miệng anh nói ra, đều tràn đầy tình yêu cả đời của anh, anh và cô trải qua sống chết có nhau.

Chuyện thứ ba là bị ngăn cản, cô không được qua lại với nhà họ Thịnh, bọn họ luôn bên nhau, dốc hết khả năng nghĩ các biện pháp, vô luận loại biện pháp nào, anh và cô đều chưa từng nghĩ buông tha đối phương, bỏ qua đối phương.

...

...

Cố Ân Ân nghe câu hỏi của Hàn Thành Trì, cũng không trả lời, nét mặt của cô ta có chút ngẩn ngơ, cô ta nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, lại cảm thấy giống như cách xa muôn sông nghìn núi.

Lúc này đã gần trưa, người bên trong quán trà càng ngày càng nhiều, âm nhạc làm nền cũng chậm rãi cất lên. —

Bình luận

Truyện đang đọc