ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Thu Lệ

Triệu Lỵ không hiểu nổi, tại sao sau khi nhìn thấy chồng mình trắng trợn mang theo phụ nữ khác rời đi, Cố Lan San còn có thể cười ra tiếng, cô không nhịn được giận dữ nói: "San San, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy!"

Cố Lan San nghe được lời nói đầy châm chọc của Triệu Lỵ, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là nói vào vấn đề chính của mình: "Tiểu Lỵ, mấy ngày nữa mình phải tham gia một bữa tiệc, cậu cho mình mượn một bộ lễ phục để mặc nhé!"

Thịnh Thế có tiền như vậy, Triệu Lỵ nghĩ như thế nào cũng nghĩ không hiểu tại sao Cố Lan San lại thiếu tiền như vậy, chỉ là Cố Lan San cũng đã lên tiếng, cô nhất định là muốn mượn, nhưng cũng khó tránh khỏi nói nhảm một chút: "San San, có phải cậu ngại xài tiên của anh ta không? Cậu là vợ của anh ta, tiền của anh ta cũng là tiền của cậu, cậu đừng cảm thấy áy náy, bằng không tiền của anh ta cũng sẽ cho những thứ oanh oanh yến yến bên ngoài kia thôi, mới vừa Tô Kiều Kiều đã mua hết gần trăm vạn tiền quần áo, nếu mình đoán không nhầm thì đó chính là tiền của chồng cậu!"

Tiền của Thịnh Thế, sao có thể là tiền của cô......

Nếu để cho Triệu Lỵ biết, bây giờ cô nghèo nà đến nỗi trên người cũng không có đến 5000 tiền mặt, không biết cô ấy sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa!

Triệu Lỵ nói một chút, trong lúc bất chợt liền yên lặng, cô bình tĩnh nhìn Cố Lan San nửa ngày, bất ngờ mở miệng, hỏi một vấn đề: "San San, cậu có hối hận khi gả cho Thịnh Thế không?"

Cố Lan San đang cúi đầu uống cà phê, nghe vấn đề như thế, ngón tay hơi dừng một chút, rồi tiếp tục uống cà phê.

Triệu Lỵ cắn cắn môi dưới, thận trọng lại hỏi: "San San, trước kia cậu và Thịnh Thế không phải như vậy, rốt cuộc giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì, mới biến thành như bây giờ?"

************

Thịnh Thế dẫn theo Tô Kiều Kiều tham gia một bữa tiệc buôn bán.

Thịnh Thế có rất nhiều cuộc làm ăn, thật ra thì đều là người khác chủ động đưa tới cửa.

Nếu nói chủ động đưa tới cửa, chính là lôi kéo anh đầu tư cổ phần, một phân tiền cũng không đưa vào, chỉ chờ phân chia.

Chuyện đưa tới cửa trắng trợn, còn buôn bán kiếm bộn không bị lỗ vốn, cũng chỉ người có bối cảnh xuất thân như Thịnh Thế mới có thể làm.

Cuộc trao đổi ngày hôm nay, là về một mảnh đất thuộc về Thành Đông, dự tính quy hoạch thành một tiểu khu toàn thể bao gồm nhà ở, trường học và trung tâm thương mại, bây giờ đã bắt đầu xây dựng những bước đầu.

Bữa cơm này là của người chịu trách nhiệm xây cất mảnh đất trống đó, tên là Lưu Chí Cường, dáng dấp hơi có chút mập, mắt rất nhỏ, mỗi khi cười một cái lại biến thành hai khe hẹp.

Mảnh đất trống kia hơi lớn, đầu tư rất cao, nhưng tiền cảnh lại rất tốt, rất nhiều người muốn hợp tác với Lưu Chí Cường, nhưng ông ta cố tình chọn Thịnh Thế, còn chia cho Thịnh Thế năm mươi phần trăm cổ phần, ý đồ chính là bối cảnh của Thịnh Thế.

Đúng lúc, Thịnh Thế cũng coi trọng tiền cảnh tương lai của mảnh đất này, nên có ý hợp tác, vì vậy đã sinh ra bữa tiệc của buổi trưa hôm.

Lúc Thịnh Thế mang theo Tô Kiều Kiều tới, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, trước giờ tướng mạo của Thịnh Thế chói mắt, làm người khác chú ý, đã thế bên cạnh còn dẫn theo một thiên hậu Tô Kiều Kiều, hiện đang là một ngôi sao có tiếng và có thế lực, dáng vẻ như trong tranh, phong cách cao ngạo, kim đồng ngọc nữ, lại ngồi cùng với một bàn người, nhìn thế nào cũng có vẻ không hợp.

Mọi người rối rít dùng thái độ xu nịnh chào hỏi Thịnh Thế, sau đó liền gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, mở rượu ngon ra, rối rít kính, sau mấy lượt rượu, mọi người đều rất hăng say, liền ầm ĩ tán chuyện.

"Anh Thịnh, phần hợp tác này chúng ta cứ như vậy mà định nhé? Chia đôi! Anh cứ ngồi yên đó chờ nhận lợi nhuận thôi!" Lưu Chí Cường kính Thịnh Thế một ly rượu, khách khí nói.

Bình luận

Truyện đang đọc