ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Cà Rốt Hồng

Là đau đến không muốn sống.

Đau đến mức muốn chết mà chết không được là tình trạng hiện giờ của Thịnh Thế, trơ mắt nhìn chuyện phát triển đến không cách nào vãn hồi, nhưng không làm gì được.

“Thứ các người muốn có, đều có thể lấy được, mà tôi, người yêu không thể đi yêu, chuyện muốn làm lại không thể đi làm, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tim mình đầy khát vọng, cứng rắn ép mình phải quên đi.”

“Tôi cho rằng thứ đó thuộc về tôi, đến cuối cùng, cho tới bây giờ thật ra nó chưa từng thuộc về tôi.”

“Cả đời tôi, chưa bao giờ vì bản thân mình sống một lần.”

“Mà các người, lại có thể dễ dàng để cho mình trôi qua thoải mái...... Mẹ tôi không cần tôi, Nhị Thập cũng không cần tôi, tất cả mọi người không cần tôi......”

Hôm nay, bình tĩnh suy nghĩ lại, hình như thật sự giống như lời Cố Lan San nói vậy, trong đám người bọn họ, mỗi người đều có thể vì mình tranh thủ, duy chỉ có cô, cho tới bây giờ đều không có vì tốt cho cô mà sống qua một lần.

Lúc còn nhỏ, bị bán cho nhà họ Cố làm con cờ, thật vất vả có chút ấm áp, lại bị anh phản bội, ngay sau đó cô thật vất vả phấn khởi muốn thoát đi, nhưng em trai của cô lại bị tai nạn xe trở thành người thực vật, lại một lần nữa cô bất đắc dĩ khuất phục vận mệnh gả cho anh.

Mà bây giờ, khi cô gặp chuyện như vậy, cô không có lựa chọn nào khác, chuyện duy nhất có thể làm, chính là liều mạng.

Trước khi chết, rốt cuộc cô đã suy nghĩ những gì, rốt cuộc cô có bao nhiêu dũng khí, rồi cuối cùng cô có bao nhiêu tuyệt vọng?

Có phải cô nghĩ, nếu như có kiếp sau, cô không bao giờ muốn có cuộc sống như vậy hay không?

Có phải cô cảm thấy, cho dù cô kham khổ vất vả cả đời, cũng tốt hơn bị người định đoạt cuộc sống như vậy hay không?

Lực nắm lấy tóc mình của Thịnh Thế tăng thêm.

Anh vẫn cho rằng, yêu một người, chính là nắm chặt cô ấy ở trong tay, chết sống cũng không buông tay.

Nhưng cho tới bây giờ, anh mới biết được, nếu quả thật yêu sâu đậm một người, thì không được ích kỷ.

Cô ấy không vui vẻ, thì anh cũng không vui vẻ.

Cô ấy khổ sở, thì anh càng khổ sở hơn.

Nút áo đầu tiên cài sai, đến nút cuối cùng anh mới phát hiện.

Có một vài chuyện, lúc vừa bắt đầu chính là sai, nhưng chỉ có thể đến cuối cùng, anh mới có thể không thể không thừa nhận.

Vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô mới vừa bị mua vào nhà họ Cố làm con gái nuôi, quần áo mộc mạc, rụt rè, mà anh đồ tây đen, nơ hồng, tao nhã hào nhoáng.

Khi đó, anh không chút để ý.

Nhưng bây giờ, anh mới biết được, cả đời này của anh nhìn như không gì làm không được, lại có ba chuyện bất lực: gặp Cố Lan San, yêu Cố Lan San, mất đi Cố Lan San.

Bình luận

Truyện đang đọc