ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Hạ Phồn Hoa cảm thấy không khí hơi nặng nề cho nên kêu mọi người tiếp tục uống rượu.

Thịnh Thế ngồi một bên, bộ dạng yên tĩnh như cũ nhưng trong lòng cười lạnh, vợ yêu chồng là chuyện hiển nhiên...... Nếu cô gái kia trở thành vợ anh, lại còn thật sự thích anh nữa thì Thịnh Thế anh cảm thấy vui vẻ.

Sau khi nghe Thịnh Thế hỏi Hàn Thành Trì ba câu, Cố Lan San cảm thấy mất mát nên cũng không mở miệng nói gì. Bây giờ, cô lại bị Quý Lưu Niên hỏi như thế nên càng trầm mặc hơn.

Cô rất để ý đến thể diện của bản thân, Thịnh Thế ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, không ngừng làm chuyện xấu nhưng cô cũng làm ra vẻ không có vấn đề gì. Có điều cô cũng không cảm thấy bản thân quá tội nghiệp.

Nhưng vừa rồi, Quý Lưu Niên hỏi vấn đề kia, Hạ Phồn Hoa lại đập một phát vào lưng anh ấy khiến anh ấy mới đổi đề tài.

Cố Lan San biết là họ sợ cô cảm thấy đau khổ. Nhưng bọn họ chưa chắc đã biết rằng, nếu bọn họ không nói ra, dường như cô còn cảm thấy không có việc gì. Bây giờ, bọn họ vạch trần hết cả, lại còn hành động thiện ý kia, thật sự khiến cô cảm thấy bị tổn thương.

Khiến cô hiểu rõ, thật ra tất cả mọi người đều biết nhưng vì giữ thể diện cho cô nên không nói. Nhưng trong lòng bọn họ đều cảm thấy thông cảm với cô.

Tiếp tục trò chơi ‘nói thật hoặc mạo hiểm’. Lúc Quý Lưu Niên chia bài cho cô còn nở nụ cười xấu hổ, Cố Lan San cũng chỉ nhếch môi làm như không có vấn đề gì, cúi đầu mở quân bài mình lên, là J bích.

Không biết có phải vì vừa rồi cô và Hàn Thành Trì không hát được trọn bài ‘Tình yêu Hiroshima’ nên ông trời lại cho Cố Lan San một cơ hội nữa. người bốc được J cơ là Hàn Thành Trì.

Cố Lan San ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Thành Trì, trông anh rất gọn gàng, lịch sự. Tuy dáng vẻ anh không thể bằng được gương mặt chói mắt của Thịnh Thế nhưng mang đến cảm giác ấm áp, thoải mái cho người khác.

Ánh mắt Cố Lan San nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, trong lòng vẫn suy nghĩ xem nên hỏi anh chuyện gì.

Nghĩ thật lâu, cô mới chọn một vấn đề mà bản thân tò mò nhất.

Cô hỏi: “Anh Thành Trì, anh yêu chị gái em nhiều bao nhiêu?”

Mọi người nghe thấy Cố Lan San hỏi như thế đều cảm thấy cô đang thiên vị Hàn Thành Trì mới hỏi câu dễ như vậy.

Nhưng mà, bọn họ lại không biết, trong lòng Cố Lan San có tính toán của riêng mình.

Cố Lan San vẫn rất tò mò, rốt cuộc Hàn Thành Trì yêu Cố Ân Ân đến mức nào. Nếu anh ấy thật sự yêu Cố Ân Ân đến chết không đổi, lại đính hôn với Cố Ân Ân. Như vậy, cô cũng nên quên tình cảm từ thuở nhỏ này tận sâu trong lòng.

Đã có lúc, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, cô lại đỏ mặt còn anh nở nụ cười ấm áp với cô. Đó cũng từng là ký ức khó quên nhất của cô trong cuộc đời này.

Sau đó, cô ngốc nghếch thầm yêu anh nhiều năm như vậy, nhìn anh ấy và chị gái tình đầu ý hợp.

Hiện tại, tình yêu bọn họ đã đến giai đoạn hoàn mỹ nhất —— kết hôn. Mà cô, có thể cũng cho bản thân một lối thoát.

Cô muốn coi câu hỏi của mình như một cách thổ lộ còn câu trả lời của anh ấy coi như cách từ chối của Thành Trì, cũng chính tức đặt dấu chấm kết thúc cho mối tình đơn phương của cô.

Hàn Thành Trì nắm tay Cố Ân Ân, trong mắt đầy sự dịu dàng, chậm rãi nói: “Yêu cả đời không đổi!”

Bình luận

Truyện đang đọc