ĐOẠT HÔN 101 LẦN

“Mỗi một người đều muốn được hạnh phúc, nhưng có bao người có thể được như vậy? Trong biển người, em đã gặp ai? Em nhất định không quên được người đó”

Cố Lan San đối diện một ngọn đèn sáng, sáng đến chói mắt, cô theo bản năng nhắm lại hai mắt, tiếp tục nghe tiếng hát tung bay.

“Có người nói phải yêu bản thân mình, chuyện cũ không đáng để nhắc lại nữa, vậy mà vẫn nhớ đến ngày trước, một người trong đêm lặng lẽ rơi lệ.”

Cố Lan San từ từ mở mắt, nhìn đến bản thân, lại nhìn đến một người bên kia thác nước, nước ào ào không ngừng chảy xuống.

“Thế giới phồn hoa, hoa nở hoa tàn, không cần anh mở miệng, em vẫn có thể cảm nhận được. Kẻ đến người đi, qua như mây khói, chỉ cần anh chịu ủy khuất, em đều ở bên cạnh anh.”

Người hát chính đứng đằng sau thác nước, có rất nhiều màu sắc khác nhau chiếu rọi từ ánh đèn, không ngừng sáng, lại biến mất, tiếng nước chảy bao phủ phía sau tiếng hát.

Trên quảng trường đèn vẫn sáng, Cố Lan San cảm thấy thác nước kia thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu, cô theo ánh đèn, tầm mắt dời đi, thấy ở bên phải ban nhạc, có một hồ ước nguyện, nơi đó có rất nhiều vòi nước nhỏ đang phun nước, lúc cao lúc thấp, hỗn loạn không dứt, ở trong trung tâm, một tiên nữ đang đứng, trong lòng bàn tay đang cầm một bình nước, cũng đang phun nước ra.

“Anh muốn nói, có em thật tốt, có một người anh có thể ôm lấy, khi đau buồn, lúc vui vẻ, từ trước đến nay em chưa từng rời xa anh.”

Cố Lan San nhìn hồ ước nguyện một hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía thác nước, nhìn một chút, thần thái của cô thì trở nên cực kỳ rung động, sau đó cả người bất ngờ từ ghế gỗ đứng lên.

Người hát chính vẫn cầm microphone, thâm tình khẩn thiết hát điệp khúc: “Con đường này, có em đi cùng thật tốt, mấy năm qua, em chưa từng bỏ anh, giống như rượu ngon, uống không đủ, là người bạn thật sự bên anh vĩnh viễn......”

Cố Lan San từ trên quảng trường dần dần lùi lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn bốn phương tám hướng, phát hiện cách đó không xa có một phòng cà phê ngoài trời, cô chạy tới, đẩy cửa ra, không để ý đến tiếng của người phục vụ, đi tìm cầu thang, chạy thẳng lên.

Trong quán cà phê ngoài trời có rất nhiều người đang ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm, Cố Lan San cứ lảo đảo nghiêng ngã chạy vào trong, dể lại một lời: “Xin lỗi.”

Cố Lan San chạy đến ban công của phòng cà phê ngoài trời, cúi đầu, cả quảng trường vừa vặn thu vào trong tầm mắt.

Ánh mắt của cô, bất chợt mở thật to, ngón tay nắm lan can bằng sắt, khẽ dùng sức.

Hồ ước nguyện, thác nước, ghế dài, Địa Đăng, suối phun.

Bình luận

Truyện đang đọc