ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Diệp Dao cũng nhìn thấy Cố Lan San, vẻ mặt rất lạnh nhạt, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Lan San mím môi, cũng không cử động.

Thịnh Thế nhìn Diệp Dao một chút, lại quay đầu nhìn Cố Lan San một chút, ôm eo cô, tiện thể bấm trên cái eo thon nhỏ ấy một cái, khép miệng, nhìn về phía trước, dùng giọng trong họng nói với Cố Lan San bên cạnh: “Tập trung vào!” Nói xong, liền ôm Cố Lan San không nóng không vội, nở nụ cười đi về phía Diệp Dao.

Cố Lan San bị Thịnh Thế ấn một cái, chuẩn bị diễn kịch, trên mặt cũng treo nụ cười không nóng không lạnh, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm mặt của Diệp Dao, đi tới trước mặt bà, sau đó chào một tiếng, chỉ là không gọi “Mẹ” mà chỉ nói “Đến đây?”

Diệp Dao gật đầu một cái, thần thái cũng không quá tốt, liếc mắt nhìn Cố Lan San bên cạnh Thịnh Thế, nói: “Đây là chồng con?”

Cố Lan San gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế lập tức khách sáo chào hỏi một tiếng, dĩ nhiên anh cũng không có gọi “Mẹ”, chỉ gọi là: “Bà Diệp.”

...

...

Thịnh Thế đã trước chỗ ngồi trong khách sạn tại Bắc Kinh, cho nên vừa vào khách sạn, lập tức có người tiến lên đón, dẫn bọn họ lên trên một căn phòng đã được bao trên tầng.

Thịnh Thế rất ân cần kéo ghế cho Cố Lan San, sau khi chờ Cố Lan San ngồi xuống, anh mới ưu nhã ngồi xuống.

Diệp Dao ngồi đối diện Cố Lan San và Thịnh Thế.

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn, Thịnh Thế đưa tới trước mặt Cố Lan San. Cố Lan San cũng không cự tuyệt, dứt khoát chọn món ăn, sau đó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Dao: “Bà còn muốn chọn thêm gì khác không?”

Diệp Dao lắc đầu một cái, không nói gì.

Cố Lan San liền đưa thực đơn tới tay Thịnh Thế, Thịnh Thế gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, ý bảo có thể chốt đơn rồi.

Sau khi Cố Lan San bị Diệp Dao bán cho nhà họ Cố, liền chưa từng gặp được bà. Sau này bở vì cô mà Trần Mặc xảy ra tai nạn xe cộ biến thành người sống thực vật, Diệp Dao còn gọi điện thoại tới oán trách cô một lần.

Đó là cuộc điện thoại duy nhất sau khi cô bị bán đi.

Ước chừng chỉ trích cô hơn nửa canh giờ.

Cho nên, hiện tại gặp mặt, hai người cũng không có lời nói gì có thể nói với nhau, ngược lại Thịnh Thế nói cực kỳ nhiều. Sau khi đồ ăn mang lên, vừa gắp thức ăn, vừa rót đồ uống cho Cố Lan San. Lúc ăn cá còn nhặt từng cái từng cái xương một ra cho Cố Lan San, dáng vẻ này, quả thực chính là che chở từng li từng tí cho báu vật quý nhất của mình.

Diệp Dao ngồi ở đối diện, đặt tất cả trong đáy mắt, nhưng cũng không thể hiện thái độ quá mức.

Mặt ngoài Cố Lan San giả bộ làm nữ vương, nhưng mắt vẫn quan sát Diệp Dao, cô phát hiện Diệp Dao thấy cảnh như vậy nhưng không có chút thay đổi cảm xúc nào, đáy lòng không khỏ lạnh dần.

Diệp Dao tùy tiện hỏi Cố Lan San vài chuyện, nhưng phần lớn cũng chỉ là mấy chuyện không quan trọng, Cố Lan San hễ hỏi thì đáp.

Sau, hai người lại không còn gì để nói.

Thật ra thì Cố Lan San đang oán trách Diệp Dao, nhưng vẫn nhớ mong người mẹ này. Dù sao cũng từng có 9 năm thơ ấu, bà đã cho cô chín năm ấm áp.

Hầu hết những món Cố Lan San gọi đều là những món Diệp Dao thích ăn. Cố Lan San thấy Diệp Dao có ăn chút ít, tuy bộ dáng bà hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến gắp một chút món ăn, bỏ vào đĩa của Diệp Dao.

Diệp Dao nâng mí mắt, liếc nhìn Cố Lan San, gật đầu một cái, không lên tiếng, cũng không ăn món ăn mà Cố Lan San gắp cho mình, mà tự gắp món đồ khác.

Bình luận

Truyện đang đọc