ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Ngọc Hân

Cuối cùng Cố Lan San cũng không ở lại dùng cơm, cô thấy túi xách của mình liền cầm lên đi ra nói phải về nhà.

Bà Hàn nói giữ cô lại hồi lâu cũng không giữ được Cố Lan San.

Cố Lan San từ trong tứ hợp viện đi ra đúng lúc chạm mặt Hàn Thành Trì từ phòng rửa tay bên ngoài đi vào.

Hai người đồng thời cùng ngây ngẩn cả người.

Qua một lúc lâu Hàn Thành Trì mới cười với Cố Lan San, “Không ở lại ăn cơm tối mà đi sao?”

Cố Lan San cũng nở nụ cười, “Không, em còn có việc đi trước, mọi người ăn đi.”

“Vậy anh đưa em ra gọi xe.” Hàn Thành Trì cũng không giữ Cố Lan San ở lại, giọng điệu rất nhã nhặn cười với cô.

Cố Lan San lắc đầu: “Không cần, anh vào với mọi người đi.”

“Không sao.” Hàn Thành Trì chỉ nói hai chữ liền xoay người đi ra ngoài cổng, Cố Lan San hơi khựng lại trong chốc lát rồi đi theo.

Sau khi hai người đi ra ngoài một lát, Thịnh Thế đứng trong phía cửa mới đốt điếu thuốc hung hăng hít một hơi.

Hai người Hàn Thành Trì và Cố Lan San đều im lặng, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, mãi tới lúc sắp tới đường cái Hàn Thành Trì mới nói: “Lan San, cảm ơn em, lúc nãy mẹ anh kể hết chuyện cho anh biết rồi.”

Cố Lan San không lên tiếng.

Hàn Thành Trì cũng không nói tiếp, anh ta đứng ven đường nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi lâu mới dời tầm mắt. Sau đó sờ gói thuốc trong túi ra lấy một điếu châm lên chậm rãi hít vào, thấy ven đường có chiếc xe trống Hàn Thành Trì vươn tay vẫy xe, tự mình mở cửa xe cho Cố Lan San, Cố Lan San nói một tiếng: “Tạm biệt” rồi lên xe, lúc Hàn Thành Trì đóng cửa xe, móc một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Cố Lan San: “Đây là tiền thuốc lúc trước mẹ anh nằm viện.”

Cố Lan San nhìn tiền ngẩn ngơ trong chốc lát, cô không nói gì vươn tay nhận lấy, cô cũng không đếm.

Hàn Thành Trì tắt điếu thuốc: “Trên đường về đi chậm thôi.”

Cố Lan San gật đầu “Ừm” một tiếng.

Trước khi đóng cửa xe Hàn Thành Trì dừng một lát, nói thêm: “Lan San, xin lỗi.”

Cố Lan San biết một tiếng “Xin lỗi” này là chỉ lần anh ta chủ động hôn cô, vẻ mặt cô hoang mang giật mình, câu “Không sao” làm thế nào cũng không thốt ra khỏi miệng được, chỉ giơ tay lên đóng cửa xe nói với bác tài xế một câu: “Lái xe đi.” Cô không thèm liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì đứng ngoài cửa kính xe.

Hàn Thành Trì nhìn xe taxi càng lúc càng đi xa, anh ta hút liên tục ba điếu thuốc, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng chiếc taxi đâu nữa anh ta mới ném tàn thuốc thứ ba xuống đất giẫm tắt, xoay người đi vào trong ngõ hẻm.

….

Cố Lan San cầm tiền Hàn Thành Trì đưa cho mình tùy tiện nhét vào trong túi xách, cô về đến nhà muốn cầm ra buộc lại tính để vào trong ví tiền lại thấy có một tờ giấy trắng rất mỏng bay từ trong túi xách của mình xuống.

Cố Lan San cho là hóa đơn liền cầm lên, sau đó vẻ mặt liền đờ đẫn.

Là một tờ chi phiếu.

Phần ghi số tiền để trống.

Phía dưới ký tên là Thịnh Thế.

Cố Lan San nhìn tờ chi phiếu này vẻ mặt dao động hơn nửa ngày, cô nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, lục ngăn kéo tìm lúc lâu mới thấy một phong thư.

Bình luận

Truyện đang đọc