ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Mèo (meoancamam)

Nói không quá khó, nói không mất mác, đó là giả, nhưng mà hiện giờ Thịnh Thế quan tâm như vậy lại không hiểu tại sao làm cho trong lòng cô hiện lên một loại cảm xúc không nói nên lời, giống như cảm xúc đóng băng trong lòng có chút dần dần được hòa tan, từng chút từng chút trở thành dòng nước ấm áp, ở trong tim cô cùng với máu tràn ngập khắp toàn thân cô.

Diệp Dao mang chỗ cô những thứ khổ sở cùng mất mác này, lại từng chút từng chút được anh mang đến ấm áp xua tan khắp cả người cô.

Một lần nữa Cố Lan San lại ngã vào trong đôi mắt như biển của Thịnh Thế, cô từ từ trở nên xuất thần, cô nhìn qua rất nhiều anh mắt rồi, chỉ riêng ánh mắt của anh lại có thể làm cho cô có cảm giác không thở nổi.

Thịnh Thế lại chỉ cho rằng chính mình đã đâm trúng chỗ đau thương của Cố Lan San, thực ra anh vẫn vô cùng lo lắng cho cô, chỉ là không dám hỏi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, cô liền im lặng ở đó.

Trong lòng anh vừa ảo não lại đau lòng, càng thêm có tự trách.

Thịnh Thế có chút áy náy mở miệng: “Sở Sở, là anh không tốt...”

Cố Lan San hồi hồn, cô ý thức được bản thân lại lần nữa mất hồn vì Thịnh Thế, đây không phải lần đầu tiên, lại không phải trước ly hôn, cô đã có rất nhiều lần như thế, mà mỗi lần sau khi xuất thần cảm giác hút thở không thông lại nghiêm trọng hơn so với lần trước rất nhiều.

Việc này cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Sao cô lại cảm thấy hô hấp không thông thuận như vậy?

Trong lòng Cố Lan San có chút hoảng sợ, đây là cảm giác mà trong cuộc đời này cô chưa từng trải qua.

Cố Lan San nhìn khuôn mặt Thịnh Thế liền có cảm giác thiếu khí, là trong xe Thịnh Thế không thoáng khí sao? Làm dưỡng khí không vào được.

Cố Lan San cảm thấy bản thân lại muốn ngốc rồi, khẳng định là sẽ ngất xỉu được, cô lập tức qua quýt lắc đầu với Thịnh Thế nói: “Em không sao, dù sao bà ấy cũng đã không cần em vào mười lăm năm trước rồi, em đau lòng vì bà ấy mười lăm năm đã đủ, bây giờ em thật sự không có việc gì rồi...Cái kia, em còn có việc, em đi trước, hẹn gặp lại, cám ơn anh đã giúp đỡ ngày hôm nay.”

Cố Lan San hiện lên tươi cười với Thịnh Thế, ngay lập tức liền xống từ trên xe, sau đó cũng không quay đầu mà đi vào trong nhà chỗ khu nhỏ, tốc độ của cô khá nhanh, mang theo vài phần giống chạy mất dép, giống như là đằng sao có quái thú tùy lúc mà có thể nuốt cô vậy.

Cố Lan San vẫn chạy được rất xa mới quay đầu lại, hoàn toàn không nhìn thấy xe Thịnh Thế thì lúc này cô mới hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thở một hơi thật sâu nữa, cảm thấy được trong lòng dường chư từng chút từng chút thông thuận lại rồi.

...

...

Thịnh Thế nghĩ đến, bản thận vẫn đánh giá quá cao lực kháng cự của mình với Cố Lan San rồi.

Sau khi anh và cô ly hôn, anh nói với bản thân không thể ảnh hưởng sinh hoạt của cô, mạnh mẽ xen vào trong thế giới của cô, muốn để cô tùy theo ý mình mà lựa chọn điều mình muốn qua ngày.

Nhưng mà dường như sau khi Cố Lan San điện cho anh một cú điện thoại, muốn anh giúp cô tìm kiếm thì anh liền cảm thấy nỗi nhớ của anh với cô càng lúc càng nghiêm trọng rồi.

Anh muốn mình có thể ở cùng cô mỗi ngày mỗi đếm, cả đêm anh không sao ngủ vì nhớ đến cô, sau đó anh bắt đầu kiếm cớ để có thể đến gần Cố Lan San.

Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm được chiếc rương cũ mà Cố Lan San đánh rơi ở biệt thự Lâm Phong, vì thế anh liền dùng...

Bình luận

Truyện đang đọc