ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Thịnh Thế ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng của cô, thần thái chút suy sụp, mềm nhũn, đáy lòng tràn đầy ảo não, tối hôm qua trên giường anh đã phát hiện con rối Cố Lan San lại trở lại, hai ngày nay anh vui vẻ chẳng qua chỉ là như đóa phù dung sớm nở tối tàn, lập tức muốn biến mất, anh còn muốn, nhất định phải cố gắng giữ lại.

Nhưng là anh đây là thế nào?

Khi anh đang nghe mẹ mình nói ra những lời đó, tự trong đáy lòng anh lại nổi lên cảm xúc anh không thể nào khống chế được.

Một Thịnh Thế ác liệt bỗng nhiên sống lại, cầm chi phiếu nói ra những lời nói như vậy, phá vỡ hình tượng tốt đẹp mà anh muốn duy trì.

Chỉ là trong nháy mắt, cô liền khôi phục thành Cố Lan San, cô mới vừa nói với anh, trên đường lái xe chậm một chút, nói rất giống là một người vợ nói dặn dò quan tâm đến chồng của mình, thế nhưng anh lại nghe không hiểu nửa điểm quan tâm.

Lúc trước Cố Lan San, không phải như thế, mà lúc trước Cố Lan San là như thế nào đây?

Vấn đề này mới vừa hiện lên trong đầu Thịnh Thế, sau đó những hình thức chung sống cùng Cố Lan San cũng lập tức dần hiện ra theo sát phía sau.

Lúc trước, ở trước mặt của anh, Cố Lan San vừa phóng túng lại tùy hứng, nếu cô có chuyện vui vẻ sẽ lôi kéo anh nói một đống lớn, đơn giản chỉ là những chuyện nhỏ vụn vặt của con gái, thế nhưng hết lần này lần khác anh lại nghe đến thích thú.

Nếu như tâm trạng cô không tốt, cô sẽ ném sắc mặt cho anh nhìn, thậm chí, cô còn có thể chọc cho người ta tức giận rơi trên người của anh, thế nhưng anh lại vĩnh viễn đều cười tủm tỉm bao dung cô, anh cam tâm tình nguyện chịu đựng cô vừa hung ác vừa tức giận.

Khi đó, cô ỷ vào sau lưng có một Thịnh Thế, thật sự là ra vẻ và ngạo mạn nha.

Dĩ nhiên, ra vẻ và ngạo mạn của cô, chỉ khi nào đối mặt mới những lúc bị người ta chọc ghẹo thì mới có thể như vậy.

Nhưng nếu đối với người cùng cô không thù không oán, thì tính tình cô đối với bọn họ vẫn rất tốt, vĩnh viễn lúc nào cũng là đoan trang hào phóng, căng thẳng lễ độ.

Thế nhưng anh lại là một ngoại lệ, bất kể là anh có chọc cô hay không, khi ở trước mặt của anh, vĩnh viễn lúc nào cũng là dáng vẻ vênh váo tự đắc!

Qúy Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa có một chút, nhìn thấy cô đối với anh cái kia giá thế, cũng đáy lòng phát truật.

Thậm chí có một lần uống rượu, Qúy Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa còn đánh hứng thú lên người anh.

”Nhị Thập, cậu nghĩ xem bây giờ bản thân cậu đã bị Cố Lan San ngược thành hình dáng ra sao rồi?”

”Đúng nha, đúng nha, không phải là mình nói cậu, Nhị Thập, không nên đối xử quá tốt với phụ nữ, mình thất, Cố Lan San chính là bị cậu nuông chiều, đạp trên mặt trên mũi cậu, đơn giản là một người quá vô pháp vô thiên! Qua trận, tôi muốn, bọn tôi có thể bay ở trước mặt cậu không!”

“À, không phải là ngày hôm qua cậu chỉ nói một câu cô ấy viết chữ thật xấu xí, cô ấy liền xé toàn bộ bài thi thành mảnh nhỏ vung lên đầy đất!”

”Đây thì coi là cái gì, lần trước, chúng ta cùng đi sân chơi, tôi và Nhị Thập cùng lên đón Cố Lan San, kết quả tới trễ năm phút đồng hồ. Hoa Tử, cậu không có ở đó nên không biết, Nhị Thập vừa xuống xe, Cố Lan San không nói hai lời liền ném đồ ăn thức uống trong tay về phía Nhị Thập, sau đó dậm chân một cái, kiêu căng điên cuồng nói, Nhị Thập, anh có biết thời tiết rất nóng không, anh để cho tôi ở chỗ này chờ anh năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ đấy! Tôi bị nắng ăn đen thì làm sao đây! Kết quả, cậu đoán xem Nhị Thập như thế nào? Thế nhưng Nhị Thập vẫn không tức giận, ngược lại cười hì hì nhặt bình nước lên, lôi kéo Cố Lan San lên xe, còn nói xin lỗi với Cố Lan San. Còn Cố Lan San ngay cả vứt cũng không vứt cho cậu ta một ánh mắt, tôi cũng không nhìn nổi, mới vừa muốn nói chuyện, kết quả bị Nhị Thập dùng ánh mắt cảnh cáo, xoay người, còn mặt chân thành bảm đảm với Cố Lan San, lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa, tuyệt đối sẽ không tới trễ.”

Bình luận

Truyện đang đọc