ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Ngọc Hân

Thịnh Thế nghe có chút buồn cười nhưng không từ chối, anh gật đầu lái xe về hướng Hải Hậu.

Thịnh Thế dừng xe bên ngoài sau đó ôm túi bia lớn mà Cố Lan San mua dắt tay cô đi vào phố Yên Đại Tà.

Hôm nay không phải là chủ nhật Hậu Hải cũng không nhiều người, mặc dù đêm đã khuya nhưng dọc đường đi tới quán rượu Hải Hậu vẫn có thể nghe thấy rất nhiều thể loại tiếng ca hát, mỗi một quán rượu đều truyền tới tiếng hát không giống nhau nhưng thế mà hát lại rất có cảm tình.

Cố Lan San vừa đi vừa bình luận với Thịnh Thế quán nào hát tương đối hay.

Hai người đi tới chỗ bán vé chèo thuyền của Hải Hậu, Thịnh Thế mua vé dắt tay Cố Lan San lên thuyền.

Thuyền chạy bằng điện, Thịnh Thế lái đến trung tâm Hải Hậu có vẻ vô cùng yên tĩnh, xa xa nhìn lại có rất nhiều ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu trên mặt nước, thoạt nhìn rất đẹp.

Thịnh Thế tắt công tắc thuyền để thuyền tự trôi trên mặt nước.

Cố Lan San mở túi, lấy hai lon bia từ bên trong ra, ném cho Thịnh Thế một lon, mở cho mình một lon, sau đó giơ về phía Thịnh Thế, nói: “Heers!”

Tiếp theo ngẩng đầu ừng ực uống vào.

Tửu lượng Thịnh Thế rất tốt, thời gian học trung học cơ sở đã bắt đầu uống rượu trắng, bia đối với anh mà nói giống như uống nước lã không ảnh hưởng gì lớn, lúc anh nhìn thấy cô uống hơn phân nửa mới uống theo.

Cố Lan San thật sự rất muốn uống một ngụm hết cả một lon bia, nhưng lúc uống đến đoạn cuối thì càng lúc càng khó nuốt xuống. Thịnh Thế uống muộn hơn cô nhưng đã uống xong, cô mới miễn cưỡng uống cạn. Bia chảy từ khóe miệng xuống rất nhiều, cô ngẩng đầu thấy bên miệng Thịnh Thế sạch sẽ liền giơ tay lên vẻ xin lỗi tùy tiện lau qua. Cô liếc mắt nhìn Thịnh Thế cười ngây ngốc, còn nấc lên một cái chọc trong nháy mắt Thịnh Thế khẽ cười mềm mại một tiếng.

Mặc dù uống bia nhưng đâu thể chỉ uống bia, cứ luôn muốn nói chuyện phiếm.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì Cố Lan San đã uống mấy ly rượu vang, bây giờ lại uống tiếp hai lon bia thật có chút lờ mờ ngà ngà say. Cô nhìn Thịnh Thế ngồi trước mặt mình cảm thấy bất kể là đường nét khuôn mặt làn môi, mũi hay gò má đều dễ nhìn như vậy. Tỉ mỉ ngắm nhìn ngũ quan đều đặc sắc như thế, cô nhìn anh trong chốc lát lại nấc lên một cái, cầm lon bia quơ quơ trước mặt anh, vẻ mặt cười rạng rỡ giọng nói mang theo vài phần oán giận: “Nhị Thập… Anh làm gì mà lớn lên đẹp trai như vậy!”

Thịnh Thế buồn cười nhìn cô, ngẩng đầu uống tiếp một hớp bia nói: “Không còn cách nào, gene di truyền.”

“Cắt.” Cố Lan San khịt mũi coi thường sự thành thật của Thịnh Thế hăng hái quay đầu, một lát sau cô lại quay đầu tiến tới trước mặt Thịnh Thế cười ngây ngốc, hơi mang theo vài phần men say nói: “Nhị Thập anh thành thật khai báo đi, dựa vào khuôn mặt này của anh đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc