ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết.

“Trùng hợp, trùng hợp cùng nhau đi Hồng Kong à?” Ba của Thịnh Thế trầm giọng, nghiêm túc nhìn về phía anh, “Nhị Thập, có phải sau khi ly hôn, con vẫn không chịu chấm dứt với con bé?”

Thịnh Thế nhíu mày. Anh còn chưa kịp nói gì, Thịnh Hoan đã cắt ngang lời anh, “Ông nội, Tiểu Trạch còn nhỏ, nó không hiểu chuyện. Lúc đầu ở Hồng Kong, đúng là chúng con có gặp Lan San, nhưng đôi bên cũng chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi, thật sự không giống như mọi người tưởng tượng đâu!”

Ông nội vốn không để ý tới những lời này, nghiêng đầu, nhìn người cảnh vệ bên cạnh mình, mở miệng nói, “Đi mau, điều tra chuyến bay đó ngay cho tôi!”

Cảnh vệ nghe lệnh xong, tức tốc chạy đi làm việc.

Thịnh Hoan ngồi bên cạnh em trai, nhìn anh với ánh mắt lo lắng, cả người đứng ngồi không yên.

Mặc dù Tiểu Trạch còn nhỏ, không hiểu tình hình trước mắt, nhưng nó cũng có cảm giác bầu không khí không được bình thường. Thằng nhóc ngừng ăn cơm, mở mắt thật to, nhìn ông ngoại và ông cố của nó.

Người cảnh vệ làm việc rất năng suất, phải nói là vô cùng hiệu quả. Khoảng mười phút sau, anh ta đã trở về, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh ông nội của Thịnh Thế rồi trả lời, “Thưa Tư lệnh Thịnh, tôi vừa điều tra được, cậu chủ Thịnh quả thực đã từng cùng cô Cố đi máy bay qua Maldives, sau đó chuyển chuyến bay đến Hồng Kong, vừa mới về Bắc Kinh hôm trước. Bọn họ đi cùng một chuyến bay với cô chủ Thịnh.”

Cảnh vệ còn chưa nói xong, ba của Thịnh Thế đã cầm lấy một cái chén rồi ném thẳng về phía con trai.

Thịnh Thế nghiêng đầu, thoát được cái chén đang bay tới, khẽ nhếch môi, nghĩ thầm, trăm cơ ngàn tính, ai nấy đều kín miệng như bưng, nào ngờ lại vì lời nói của một đứa nhỏ mà gây ra đại họa!

Chung Trạch – đứa nhỏ gây họa, lần đầu tiên nhìn thấy ông ngoại biến thành hung thần đáng sợ như vậy thì khóc rống lên.

Ba của Thịnh Thế thực sự bị chọc tức điên rồi. Ông ở bộ đội nhiều năm, sớm đã luyện thành tinh thần cứng như sắt thép, khuôn mặt vừa đanh lại đã giống như sát nhân. Mặc kệ Chung Trạch đang òa khóc, ông vẫn mở miệng răn dạy Thịnh Thế, sắc mặt tái hết cả đi, “Được lắm! Bọn mày từng bước từng bước học được cách giấu diếm sự thật rồi! Coi mấy người lớn như tao chết hết rồi phải không? Chưa gì mà bọn mày đã muốn làm chủ hết, có phải không hả?!’

Ba của Thịnh Thế la hét lớn tiếng, sau đó nhìn về phía con gái lớn, không chút lưu tình mà mắng mỏ, “Thịnh Hoan, mày là chị lớn nhất trong năm đứa, Nhị Thập hồ đồ, gây ra đủ thứ chuyện, mày cũng hồ đồ theo, giúp đỡ nó làm xằng làm bậy sao?”

Thịnh Thế nhíu mày, ngẩng đầu, không hề sợ hãi rồi nhìn ba mình, mở miệng nói, “Chuyện này không liên quan tới chị cả, ba muốn mắng thì mắng con đi!”

Ngừng lại một chút, Thịnh Thế nhìn ánh mắt của ba rồi trở nên kiên quyết, gằn từng chữ một, cực kì thành khẩn, “Còn nữa, ba, những lời ba vừa nói con không đồng ý! Con không gây sự, con không hồ đồ, con lại cực kỳ tỉnh táo. Con biết mình muốn làm gì, không muốn cái gì!”

Thịnh Thế nói như vậy chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Ba của anh giận quá, hét to cả họ tên anh ra, “Thịnh Thế!”

Bình luận

Truyện đang đọc