ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

“Nếu những điều Nhị Thập từng nói là thật, mắc vào tội danh quyến rũ đàn ông có vợ, chỉ trong nhà chúng ta thì không sao, chỉ sợ truyền đi, sẽ ảnh hưởng đến trong sạch và danh dự của cô. Dù sao cô cũng chưa kết hôn. Vừa rồi cô Vương cũng nói, Nhị Thập cho cô số điện thoại để cô gọi điện tới. Cho nên, vì sự trong sạch của cô Vương, cô Vương, vẫn nên lấy điện thoại di động ra đi, như vậy sẽ biết thật hay giả.”

Vương Giai Di nghe nói như thế, lập tức lấy ra điện thoại di động của mình, bắt đầu tra tìm ghi chép trò chuyện của mình. Nhưng khi tra đến tận cuối lịch sử trò chuyện, sắc mặt cô ta nhất thời trở nên trắng bệch, ngón tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu khẽ run rẩy.

Phần ghi chép lịch sử trò chuyện trong điện thoại di động, dù không xóa, nhưng lại hạn chế thời gian.

Mà trong điện thoại của cô ta, vừa vặn giữ lại lịch sử trò chuyện hiện tại, là sau hôm Thịnh Thế gọi điện thoại cho mình.

Nói cách khác, trong điện thoại di động của cô ta, hoàn toàn không tra được Thịnh Thế gọi điện thoại cho mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Giai Di không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể sững sờ nhìn điện thoại di động, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ngược lại là Thịnh Thế, lại trấn định nhàn nhã móc điện thoại di động từ trong túi mình ra, thoải mái đặt lên bàn trà, mặc cho mọi người tha hồ lật xem.

Trong di động của Thịnh Thế, cũng không lưu số điện thoại của Vương Giai Di, cho nên chỉ hiện lên một dãy số.

Dãy số này, tổng cộng đã gửi cho Thịnh Thế không ít hơn 70 tin nhắn. Thịnh Thế không trả lời cái nào, nội dung bên trong na ná như nhau, chỉ đơn giản là: “Anh Thịnh, em là Giai Di, anh ở đâu?”, “Anh Thịnh, hôm nay anh có rảnh không?”, “Anh Thịnh, ngày kia anh có thời gian không?“.

Dãy số này, tổng cộng đã gọi cho Thịnh Thế 27 cuộc điện thoại, trên điện thoại Thịnh Thế, đều hiện lên là”Cuộc gọi nhỡ“.

Sau khi mọi người nhìn điện thoại của Thịnh Thế, vẻ mặt mọi người đều thay đổi liên tục. Người cuối cùng xem là Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì. Sau khi Cố Ân Ân xem xong, theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vương Giai Di, sau đó hơi căng thẳng liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, rồi trả điện thoại di động lại cho Thịnh Thế.

Thịnh Thế thong thả ung dung nhận lấy điện thoại di động, bộ dáng nhàn nhã bấm mấy cái trên điện thoại di động của mình. Sau đó, qua mấy giây, di động Vương Giai Di đang nắm chặt, bỗng nhiên vang lên, Vương Giai Di mới tỉnh táo trở lại. Vừa định cúi đầu nghe điện thoại, giọng nói của Thịnh Thế, liền nhàn nhạt truyền tới: “Cô Vương, không cần nghe, là tôi gọi điện thoại, vì muốn chứng minh với mọi người rằng, dãy số này, là số điện thoại di động của cô.”

Đây cũng chỉ là chứng minh thật sự Thịnh Thế không nhắn tin cho Vương Giai Di, càng không thể chứng minh rốt cuộc có phải Thịnh Thế cho số điện thoại hay không.

Mà, Thịnh Ngữ thấy di động của Vương Giai Di, cũng không lên tiếng, liền hỏi một câu: “Cô Vương, thế nào? Tìm được ghi chép Nhị Thập nhà chúng ta gọi cho cô chưa?”

Vương Giai Di nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm khó coi, cánh môi cô ta hơi run run, lúc này mới giật mình sáng tỏ, thì ra tất cả điều này, Thịnh Thế đã sớm chuẩn bị tốt! Anh gặp cô ta, đều nói bằng miệng, trừ lần đầu tiên chủ động gọi cho cô ta một cuộc điện thoại, sau cũng chưa từng gửi cho cô ta một tin nhắn, không nhận điện thoại, trong lịch sử điện thoại, tất cả đều là số điện thoại cô ta gọi đến. Dù bây giờ có muốn cầm điện thoại di động kiểm tra, như vậy cũng chỉ càng chứng minh tội danh quyến rũ Thịnh Thế của cô ta!

Bình luận

Truyện đang đọc