ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Thậm chí đến cuối cùng, anh cảm thấy lúc cao triều, anh không rõ lấp đầy lồng ngực anh là dục vọng hay là tức giận.

Nhưng khi anh triệt để thỏa mãn thân thể mình, trong đầu anh, những tức giận kia lại bắt đầu nổi lên.

Anh nhìn cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, rất an tĩnh, giống như không có hô hấp, yếu ớt như đứa trẻ, anh cảm thấy trong lòng chưa hết giận, anh đang nghĩ, anh yêu cô như vậy, là bởi vì cô có cái gì tốt?

Tính tình sao? Nhưng mà, Hoa Tử bọn họ đều nói tính cách của cô quá ngang bướng, làm người ta ghét vô cùng, đàn ông bình thường đều không chịu nổi.

Xuất thân sao? Càng không rồi,   cô cũng chỉ là một người không biết cha là ai, mẹ không cần thôi.

Tướng mạo sao? Cô có bộ dáng đẹp mắt, nhưng trên thế giới này, mỹ nữ như mây, nhiều không kể xiết.

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy phiền não, anh không thể ở lại đây, anh phải rời đi, nhưng anh cảm thấy anh đi như vậy, có chút không cam lòng, anh nên nói cho cô biết gì đó, Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền giơ tay lên, sửa sang lại quần áo của mình, mắt nhìn xuống gương mặt tái nhợt của Cố Lan San, mở miệng nói: “Cố Lan San, cô không phải muốn biết Hàn Thành Trì như thế nào sao? Được thôi, bây giờ tôi nói cho cô biết, đoán chừng anh ta 89% không sống tiếp được nữa.”

Lông mi Cố Lan San khẽ giật giật, vốn là vô lực tay thả lỏng, lại dùng lực vò ga giường,

Thịnh Thế thấy động tác nhỏ này của cô, cười giễu cợt lại khe khẽ mở miệng, nói: “Là do cô ban tặng, Cố Ân Ân trong cơn tức giận, lái xe đi, thấy Hàn Thành Trì bị xe đụng, cô ta vội vã trở lại, sau đó xuống xe, thấy Hàn Thành Trì nằm trong vũng máu, bị sợ đến cả người mềm nhũn, ngã trên mặt đất, nhưng mà cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, kêu người đụng xe cùng nhau kêu xe cứu thương, đưa Hàn Thành Trì đến bệnh viện, nhưng tai nạn quá nghiêm trọng, bác sĩ đều nói không có hy vọng...... Cố Ân Ân đứng ở ngoài cửa khóc không ngừng, sau đó, cô đoán xem, sau đó thì sao?”

Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, khẽ cúi người, vươn tay, nắm lấy cằm Cố Lan San, ép buộc ánh mắt của cô nhìn   thẳng vào mắt mình, sau đó nói gằn từng chữ: “Sau đó, Cố Ân Ân sảy thai.”

Mắt Cố Lan San, bất chợt liền trợn lên.

Sảy thai...... Cố Ân Ân mang thai...... Đứa bé không còn......

Thịnh Thế thưởng thức đáy mắt Cố Lan San khiếp sợ và kinh ngạc, giống như rất hài lòng, từ từ mím môi, cười cười, sau đó nói kỹ lưỡng hơn: “Đứa bé chưa đến hai tháng, Cố Ân Ân không biết mình đã mang thai, khi biết đứa bé mất, khóc chết đi sống lại, bây giờ bà Cố đang ở trong bệnh viện cùng với cô ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc