ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Cả đời này, cô chưa từng ra bất cứ quyết định nào.

Giống như là hiện tại, xế chiều hôm nay Thịnh thủ trưởng tìm cô, cô cũng không có lựa chọn nào khác.

Lúc đầu, cô đã rất bài xích cuộc hôn nhân này, hiện tại rốt cuộc có thể tránh thoát đi ra, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, từng có vui mừng, từng có bất lực, từng có bàng hoàng, thậm chí tuyệt vọng đến mất hết ý chí mà tự sát. Nhưng nghĩ đến lúc mình và Thịnh Thế ly hôn, cô lại cảm thấy hình như không có loại vui vẻ như lúc đầu đó nữa.

Thật ra thì cô không trách quyết định của Thịnh gia, danh gian vọng tộc giống như bọn họ, muốn nhất chính là mặt mũi.

Hiện tại sợ rằng cô đã khiến Thịnh gia trở thành một chuyện cười rất lớn, không biết bao nhiêu người ở sau lưng chỉ chỉ chõ chõ nói cô bên ngoài.

Cố Lan San chợt cảm thấy buồn cười, cô nghĩ, bết bát nhất cũng đã đi qua, xuống chút nữa, cũng không thể bết bát hơn được rồi đúng không?

Chỉ là từ khi cô cắt cổ tay tự sát đến hiện tại cũng chưa từng gặp Thịnh Thế, cứ như vậy ly hôn, một mặt cũng không thấy sao? Anh là không muốn gặp gỡ mình sao?

Lồng ngực Cố Lan San lại bắt đầu nhấp nhô bất định rồi, cô giơ tay lên cầm điện thoại trên bàn, mở khóa, tìm số điện thoại của Thịnh Thế, mở ra, trầm tư một hồi, cuối cùng chọn tin nhắn, ở phía trên chậm rãi đánh mấy cái chữ, dừng một chút rồi mới gửi đi.

Thịnh Thế theo chân Cố Lan San một đường lái xe trở lại biệt thự, anh dừng ở bên ngoài khu biệt thự, đợi sau nửa giờ, mới mở cửa ngoài biệt thự thì phát hiện cửa biệt thự đã khóa lại, anh sờ sờ, mò tới cái chìa khóa, anh biết mật mã, có thể đi vào dễ như trở bàn tay, tuy nhiên lại không có dũng khí đẩy cửa xe ra.

Anh đặc biệt an tĩnh ngồi ở trong xe, trầm mặc một hồi thật lâu, điện thoại di động tích tích vang lên hai tiếng, thuận tay cầm điện thoại di động, thấy là một cái tin nhắn, mở ra, “Bây giờ anh rảnh không?”

Người gửi tin là Cố Lan San.

Thịnh Thế nhăn mày thật sâu, chần chờ một chút, mới nhanh chóng đánh một chữ, nhắn trở về: “Có.”

Sau khi nhắn, Thịnh Thế lại cảm thấy tin nhắn hình như hơi ngắn gọn, lại bổ sung một câu: “Có chuyện gì không?”

Qua một hồi rất lâu, cũng không có tin nhắn tới.

Thịnh Thế ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, lại nhìn không tới rốt cuộc trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì, lòng anh sinh lo lắng, mới vừa tính toán mở điện thoại gọi, tin nhắn lại qua tới, "Có thể trở về nhà một chuyến không?”

Thịnh Thế chưa có trả lời tin nhắn.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động thật lâu, anh mới giơ tay lên, dùng sức sờ sờ mặt, sau đó khóa xe, đẩy cửa xe ra, đi tới trước cửa lớn, anh lưu loát nhập mật mã, đẩy cửa ra.

Anh đứng ở trong sân của biệt thự, dừng lại thật lâu, trong đầu nghĩ tới nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc