ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Anh nhìn một lúc lâu mới vươn tay ra nắm lấy tay cô, nhưng lại phát hiện nó lạnh như băng, điều này làm cho anh sợ đến mức lập tức buông tay ra.

Hạ Phồn Hoa cảm thấy người bạn gái như trong tưởng tượng của anh, dịu dàng khéo léo, yếu đuối nhát gan nhưng lại có thể làm ra chuyện khiến anh cắn răng nghiến lợi, cứ như vậy chết đi...... Chết ngay tại chỗ, ngay cả một câu nói cũng không kịp nói với anh......

Tình cảm lúc trẻ chưa chắc đã khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên nhưng không thể không nói, Nam Sênh Dao chết đi giống như một cây gai hung hăng đâm vào trái tim Hạ Phồn Hoa, mười năm rồi vẫn chưa nhổ ra được.

Sau đó Hạ Phồn Hoa không phải không có bạn gái, không phải không lên giường với người khác, dù sao cũng là đàn ông, nhu cầu trên phương diện kia tất nhiên phải có, huống chi người phụ nữ có thể cùng anh giải quyết nhu cầu kia đã chết rồi, anh cũng không thể luôn tự mình giải quyết, nhưng vĩnh viễn không có một người phụ nữ nào có thể làm anh khắc sâu đến như vậy.

Có lúc con người ta chính là như thế, chỉ khi hoàn toàn mất đi, không có được thì mới cảm thấy được những cảm giác tốt đẹp nhất vẫn sẽ luôn khắc sâu ở trong lòng.

Xe ổn định chạy vào khuôn viên, tài xế xuống xe, mở cửa cho ba người, trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa cúc trắng, Hạ Phồn Hoa đi trước, Thịnh Thế và Quý Lưu Niên theo sát phía sau, Thịnh Thế và Quý Lưu Niên đặt hoa xong thì trở ra xe đợi.

Một mình Hạ Phồn Hoa đứng trước bia mộ rất lâu mới xoay người rời đi.

Không khí trên đường từ nghĩa trang trở về thành phố vẫn có chút đè nén, Quý Lưu Niên không nhịn được vội đề nghị: “Chúng ta đi bar uống vài ly đi?”

************

Cố Lan San đứng trên cầu vượt trong thành phố, lặng lẽ dựa vào lan can.

Lúc này sắc trời cũng dần tối, cả thành phố rực rỡ ánh đèn, trên đường xe cộ không ngừng qua lại, phía trước hình như có kẹt xe nên tốc độ xe chạy rất chậm.

Bây giờ đã là chạng vạng tối nhưng cô lại không có ý định trở về nhà.

Chính xác mà nói, cô không dám về nhà.

Ban ngày lúc ở nhà, Thịnh Thế nói lời châm chọc gay gắt để cô mất mặt trước mặt tất cả những người giúp việc, trong nháy mắt đó, cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc làm sao, chỉ cảm thấy uất ức, cảm thấy quá đáng, cho nên nhìn quanh nhà một vòng xong thì nói với anh “Chúng ta nói chuyện một chút” để lừa anh đến trước bàn trà.

Vóc dáng anh rất cao, dù cô có mang giày cao gót nhưng vung tay lên thì cũng chưa chắc đánh tới mặt anh, cô cố ý chọn bàn trà vì lúc cô đứng trên đó thì sẽ cao hơn anh, lqđ cái tát đó cô dùng hết sức như muốn trả lại toàn bộ sỉ nhục mà anh đã làm với cô trước mặt những người giúp việc lại cho anh!

Cô không biết bản thân có phải đã không thể nhịn được nữa hay không, hay là thật sự bị những khổ sở đè nén trong lòng dày vò đến mức không thể chịu đựng được nữa mà trong lúc bất chợt liền bộc phát, bộc phát xong cô cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, nhưng khi lái xe ra ngoài, đi không có mục đích rất lâu sau cô mới dần ý thức được bản thân cô đã làm cái gì.

Cô lại đánh Thịnh Thế......

Thiên chi kiêu tử của nhà họ Thịnh từ trước đến nay đều là “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” lại bị cô dưới cơn nóng giận đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc