ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Cô sẽ mắng anh sao?

Mắng anh giả mù sa mưa, hoặc là cô sẽ ném vòng tay anh tặng vào thùng rác, sau đó không chút nể mặt quay người đi mất.

Hoặc là cô sẽ nói với anh, Hàn Thành Trì, anh có bị bệnh không......

Đúng vậy a, Cố Lan San hận Hàn Thành Trì lắm rồi, hận thấu xương!

Nếu như không phải do anh, cô và Thịnh Thế sao có thể trở thành cục diện như bây giờ?

Hàn Thành Trì kinh ngạc nhìn chằm chằm lắc tay trong hộp gấm, màu sắc trên lắc rất lộn xộn, nhưng lại vừa phong cách vừa rất thanh lịch, phản chiếu ánh sáng ngoài cửa xe, tản mát ra tia sáng chói mắt.

Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm vòng tay kia cực kỳ lâu, cuối cùng lại nhẹ nhàng khép hộp gấm kia lại, bỏ hộp vòng tay vào chỗ sâu nhất ở hộc xe.

Lúc anh ngẩng đầu lên, thần thái đã khôi phục vẻ tự nhiên thong thả, anh từ từ đạp chân ga, lái xe ra đường chính.

Xe Hàn Thành Trì cuối cùng lái đến dưới chung cư của Cố Lan San.

Anh lẳng lặng đậu xe trên đường đối diện, nhìn đèn đường tỏa ra một cái bóng nhỏ, cũng không biết rốt cuộc đợi bao lâu, thấy xe Thịnh Thế từ đàng xa lái tới, lưu loát lái vào trong chung cư.

Anh nhìn chằm chằm xe Thịnh Thế biến mất không thấy gì nữa, mới khe khẽ nhắm hai mắt lại.

Hàn Thành Trì một mực trong xe chờ đến tận tảng sáng, mới giật giật thân thể cứng ngắc, lái xe trở về nhà.

Hiện tại anh có tiền, trong Kinh thành có mấy chỗ bất động sản tốt, anh muốn đi nơi nào nghỉ ngơi cũng có thể, nhưng anh lại lái xe không mục đích, cuối cùng dừng trước nhà mẹ anh.

Bây giờ mới khoảng 5h rạng sáng, cả chung cư hoàn toàn yên tĩnh, Hàn Thành Trì quen tay dễ dàng ấn thang máy, đi tới tầng 15, bước chân của anh rất nhẹ, vẫn quấy rầy một chú chó cưng của một gia đình yêu thú cưng, làm chú chó phát ra mấy tiếng "gâu gâu". Lúc anh đi tới cửa nhà mẹ, tìm chìa khóa cửa, thế nhưng lại phát hiện mình quên mang rồi, anh sợ mẹ đang nghỉ ngơi, cho nên cứ đứng chờ ngay cửa.

Mãi cho đến sáng sớm 7h, bà Hàn rời giường, chuẩn bị xuống lầu đi tập thể dục, mới nhìn đến Hàn Thành Trì nhếch nhác đứng trước nhà.

Bà Hàn rõ ràng sợ hết hồn: 

"Thành Trì, làm sao con lại đứng ở nơi này?"

Hàn Thành Trì nâng mí mắt, nhìn mẹ mình, giật giật môi, hô một tiếng: 

"Mẹ."

Bà Hàn bởi vì chuyện của Cố Lan San, vẫn luôn đang giận dỗi Hàn Thành Trì. Mỗi lần vừa thấy mặt, bà Hàn sẽ gặp làu bàu trách Hàn Thành Trì, nói anh không đúng các thứ. Hàn Thành Trì không nói tiếng nào lắng nghe, nhưng nghe nhiều lần, cũng sẽ chán ghét, sau lại anh cũng rất ít đến thăm bà Hàn. Lúc ăn cơm đêm giao thừa, chỉ có hai mẹ con bọn họ, vốn là êm đẹp, nhưng bà Hàn cũng không biết chuyện gì xảy ra, đang bao sủi cảo, cũng nhớ tới Cố Lan San, sau đó lại bắt đầu lầm bầm, khẩu vị của Hàn Thành Trì lập tức mất hết. Anh ăn 2-3 cái sủi cảo, liền nhận điện thoại, ngay đêm đó mua vé máy bay đi Hàn Quốc ra khỏi nhà.

Sau liền chưa tới nơi này của bà Hàn.

Hiện tại lúc bất chợt, anh lại xuất hiện, mặc dù bà Hàn đang giận con trai vì Cố Lan San, nhưng cuối năm đã mắng đủ rồi, cộng thêm thấy Hàn Thành Trì chật vật như vậy, giọng nói của bà Hàn hôm nay cực kỳ từ ái: 

"Có phải là không mang chìa khóa không? Không mang chìa khóa thì cũng thôi. Tại sao không gõ cửa, gọi là mẹ mở cửa cho con,vì sao phải đứng mãi trước cửa nhà như thế?"

Bình luận

Truyện đang đọc