ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Năm đó Thịnh Thế ham chơi chạy đến đồn công an của anh năm chơi, lúc nhận được điện thoại Cố Ân Ân báo cảnh sát, anh không nói hai lời đã chạy đi cứu Cố Lan San, sau đó vì Cố Lan San mà bị một dao suýt mất mạng, cụ Thịnh vừa tức vừa đau lòng cục cưng nên dưới cơn nóng giận đã đuổi anh năm tới chỗ của bộ đội Giải Phóng quân ở biên giới, sau đó cụ Thịnh hết giận muốn gọi anh năm về Bắc Kinh nhưng anh năm lại từ chối, thoáng cái đã mười năm, Thịnh Thế thật rất khó mà tin được khi bản thân anh sẽ gặp lại anh ấy ở huyện thành bị thiên tai này.

Thịnh Thế giơ tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, nụ cười vui mừng nở trên khuôn mặt của anh: “Anh năm, anh muốn cả đời không trở về Bắc Kinh sao? Cô ba cũng đã gấp muốn chết. Nếu như không phải em tới nơi đây, sợ là em cũng không nhìn thấy được anh.”

Anh năm cười cười, buông tay Thịnh Thế ra, đi qua cầm lấy một bình nước: “Ở trong quân đội rất tốt, ở lâu rồi thì không bỏ được đám anh em của anh.” Anh năm xoay người đối mặt với Thịnh Thế, vặn nắp bình, ngửa đầu “ừng ực” uống một ngụm nước xong mới chỉ chỉ Cố Lan San đang đứng ở bên cạnh Thịnh Thế hỏi: “Nhị Thập, đây là của em......”

Mặc dù anh năm đang trong quân ngũ nhưng vẫn sẽ liên lạc với người nhà họ Thịnh ở Bắc Kinh, anh biết Thịnh Thế tốt nghiệp đại học xong thì cưới vợ. Mặc dù trong lòng đã khẳng định khả năng đây chính là vợ của Thịnh Thế đến tám chín phần nhưng vẫn giữ ý hỏi thăm một câu.

Lúc này Thịnh Thế mới nhớ anh chưa giới thiệu Cố Lan San với anh năm nên anh vươn tay ôm lấy bả vai của Cố Lan San nói: “Cố ấy chính là Sở Sở.” Sau đó nghiêng đầu nhìn vào trong mắt Cố Lan San: “Đây là anh năm, Dương Lan Phong, là người vẫn luôn ở trong quân ngũ, cũng gần ba mươi tuổi mà còn chưa kết hôn, suốt ngày bị cô ba mắng là đứa con trai bất hiếu.” lêquy1đon3

“Thì ra đây chính là Sở Sở.” Do Dương Lan Phong ở trong quân ngũ quá lâu nên không quá câu nệ tiểu tiết, lời nói đều hào phóng và không kiêng kỵ: “Cô gái nhỏ có thể khiến Thịnh Thế ngoan ngoãn nghe lời đây sao, vẫn chưa được gặp mặt, không ngờ bây giờ có thể gặp được, thật là may mắn.”

Dương Lan Phong nói xong thì vươn tay ra với Cố Lan San.

Cố Lan San chỉ biết Dương Lan Phong bị cụ Thịnh đưa đi bộ đội, còn về nguyên nhân thì cô không quá rõ ràng, lúc cô gả cho Thịnh Thế, Dương Lan Phong đã đi bộ đội được nhiều năm, vậy nên cô cũng chưa gặp, bây giờ nghe Dương Lan Phong nói như vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không nhịn được mà hơi đỏ lên, cô khẽ đưa tay bắt lấy tay của Dương Lan Phong, xấu hổ cười nói: “Anh năm tốt.”

Dương Lan Phong nhìn chằm chằm Cố Lan San một lúc mới quay đầu mở miệng trêu chọc Thịnh Thế: “Nhị Thập, tiểu tử em thật có mắt nhìn, tìm cô vợ thật đúng là một người xinh đẹp.”

Thịnh Thế đối với sự khích lệ của Dương Lan Phong cũng không ngượng ngùng, trên mặt là dáng vẻ “Vợ em chính là người xinh đẹp”, nở nụ cười với Dương Lan Phong sau đó lôi kéo Cố Lan San ngồi xuống.

Dương Lan Phong cũng ngồi xuống.

Trong số những người đàn ông trong nhà họ Thịnh thì tuổi của Dương Lan Phong và Thịnh Thế chênh nhau ít nhất, lúc Thịnh Thế còn nhỏ thường đi theo Dương Lan Phong chơi, cho nên quan hệ của hai người cũng là thân nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc