ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Thịnh Thế đi theo trưởng Cục Công an cùng một đám người vây quanh vào trong, anh liếc mắt, nhàn nhạt nói rõ ý đến, câu văn rất đơn giản: “Làm bảo lãnh.”

“Bảo lãnh?” Trưởng Cục Công an ngẩn người một chút, cũng không biết chỗ mình là nơi bắt người, nhìn cấp dưới của mình một cái, cấp dưới lập tức ở bên tai của ông giải thích đơn giản chuyện của Cố Lan San và Tô Kiều Kiều, vẻ mặt trưởng Cục Công an lập tức tươi cười hướng về phía Thịnh Thế nói: “Ngài Thịnh làm gì phải đích thân đi một chuyến, trực tiếp gọi một cú điện thoại tới đây, chúng tôi nhất định đưa người an toàn trở về.”

Thịnh Thế hạ mí mắt, cong môi, cười cười, không nói gì.

Trong lòng trưởng Cục Công an 89% là khẳng định Thịnh Thế tới bảo lãnh Tô Kiều Kiều, nhưng mà hôm nay bắt hai người phụ nữ, cho nên ông còn hơi nghi ngờ, đặc biệt cẩn thận hỏi: “Ngài Thịnh muốn bảo lãnh ai?”

Thịnh Thế lười phải cho người của Cục Công an thừa nước đục thả câu, giọng điệu như cũ là không có bất kỳ háo hức trả lời: “Tô Kiều Kiều.”

“Thì ra là cô Tô! Bây giờ cô ấy ở phòng nghỉ ngơi của chúng tôi, tôi sẽ đưa đến cho ngài Thịnh ngay.”

Đoàn người đi vào phòng nghỉ ngơi, những người khác đứng ở trong hành lang, chỉ có trưởng Cục Công an cùng Thịnh Thế đi vào.

Tô Kiều Kiều ngồi trên ghế sa lon đang uống nước trà, cắn hạt dưa xem ti vi, thấy Thịnh Thế đi vào, cô ta lập tức từ trên ghế salon nhảy xuống, chân không mang giày, nhanh chóng chạy nhanh tới bên người Thịnh Thế, vươn tay, khoác lên cánh tay Thịnh Thế, giọng điệu mềm mại, mang theo rất nhiều uất ức: “Anh Thịnh, anh đã tới.”

Tô Kiều Kiều vừa nói, hốc mắt liền đỏ: “Anh Thịnh, anh biết không, hôm nay em bị uất ức rất lớn, em cùng một người bạn đang uống cà phê, vô duyên vô cớ bị người ta đánh.”

Trưởng Cục Công an xác định Thịnh Thế tới đón Tô Kiều Kiều, cho nên để lấy lòng Thịnh Thế, liền lập tức mở miệng nói: “Cô Tô, xin cô yên tâm, đã đánh người của cô, hoàn toàn là người điên, cô ta làm sai, chúng tôi sẽ xử lý công bằng, nhất định sẽ vì cô đòi lại công đạo!”

Tô Kiều Kiều cảm giác mình đặc biệt có cảm giác của vợ Thịnh Thế, cô thật không hỗ là diễn viên, lập tức liền ra vẻ, hướng về phía trưởng Cục Công an cười cười, khách khí nói: “Cám ơn ông, cục trưởng.”

“Không cần khách khí.” Trưởng Cục Công an cười cũng rất khách khí.

Ngược lại Thịnh Thế không có lên tiếng, chỉ là không biến sắc đem lấy cánh tay của mình từ trong tay Tô Kiều Kiều rút ra, hướng một bên nhích ra một chút cự ly, sắc mặt đạm bạc.

“Ngài Thịnh, ngài chạy xa như vậy tới đây, uống chút trà chứ? Vừa vặn tôi có một hộp trà ngon, để tôi cho người pha cho ngài uống.” Trưởng Cục Công an nói xong, liền kêu người đi trên lầu lấy.

Thịnh Thế vốn đang im lặng lại nâng lên mắt, liếc mắt nhìn trưởng Cục Công an, nói: “Không cần.”

Ngay sau đó lại liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, nói: “Bảo lãnh cô ấy, không phải cần ký tên sao? Ký tên đi, tôi còn có chuyện, phải đi.”

Trưởng Cục Công an không dám phản bác Thịnh Thế, lập tức mang theo Thịnh Thế đi một bên phòng làm việc.

“Anh Thịnh, anh biết người đó là ai không? Cô ta nhiều đều cho là em gây chuyện, thật là một người phụ nữ điên!”

Tô Kiều Kiều một mực đi theo Thịnh Thế, cô ta giống như cố ý nói cho tất cả mọi người chung quanh, lời nói tức giận trong miệng không dứt, cả người trên mặt cũng lộ ra dáng cẻ một người phụ nữ nhỏ nhắn nhu nhược

Bình luận

Truyện đang đọc