ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Nữ giúp việc không dám nói tiếng nào, lập tức rời khỏi.

Ngay sau đó bà Cố ngẩng cằm nói với Cố Lan San: “Quần áo đều ướt hết rồi, mẹ đi gọi người tìm quần áo của Ân Ân cho con thay ra trước.”

Cố Lan San nhìn váy của cô bị ướt một mảng lớn, quần áo mùa hè lại rất mỏng, đồ lót bên trong cũng bị lộ ra nên không từ chối mà gật đầu đứng lên, đi theo bà Cố lên lầu đổi quần áo.

Bà Cố đưa cho Cố Lan San bộ quần áo mà Cố Ân Ân hay mặc, để cô vào phòng Cố Ân Ân thay đồ.

Cố Lan San đổi quần áo rất nhanh, lúc cô đi xuống lầu, trong phòng khách không có một người giúp việc, cũng không thấy bà Cố, chỉ có một mình Hàn Thành Trì ngồi đó.

Cố Lan San biết là tâm lý cô có vấn đề, không biết là bởi vì có tật giật mình hay là bởi vì lời nói cô thầm mến anh bị Cố Ân Ân nói trước mặt anh, nói chung là mặc dù chuyện lần đó đã bị Thịnh Thế che giấu nhưng trong lòng cô vẫn không được tự nhiên, cảm thấy cần tránh Hàn Thành Trì, cho nên từ lúc đó cô luôn cố ý né tránh Hàn Thành Trì.

Hiện tại thấy trong phòng khách chỉ có một mình Hàn Thành Trì, Cố Lan San theo bản năng muốn lên lầu nhưng Hàn Thành Trì lại sớm phát hiện cô, cười với cô: “Lan San.”

Cố Lan San muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi xuống, sau đó vẫn như cũ tìm một chỗ xa Hàn Thành Trì mà ngồi xuống, cười đáp lại nhưng không có lên tiếng.

Ly trà Bà Cố đưa cho Hàn Thành Trì đã bị anh uống hết nhưng anh lại cảm thấy vẫn còn khát nước, anh còn muốn uống lqđ nhưng trong phòng không có người giúp việc nên hé miệng liếm liếm môi, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Lan San.

Hàn Thành Trì cảm thấy chiếc váy Cố Lan San đang mặc trên người rất quen thuộc, là váy mà Cố Ân Ân thường hay mặc.

Dáng người của Cố Lan San và Cố Ân Ân không khác nhau lắm, cho nên lúc một người mặc chiếc váy này thì bóng dáng vài phần tương tự.

Trong phòng khách nhà họ Cố, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn mở đèn thủy tinh treo giữa nhà, ánh đèn sáng làm tầm mắt Hàn Thành Trì trở nên mơ hồ.

Cố Lan San thấy Hàn Thành Trì đang nhìn mình, cả người càng thêm lo lắng bất an, cô cũng ý thức được trong phòng không có người nói chuyện, không khí cực kỳ lúng túng nên khó khăn mở miệng muốn tìm chuyện để giàm bớt: “Cái đó...... Sao chị em còn chưa tới?”

Bình luận

Truyện đang đọc