ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Mèo (meoancamam)

Hiện giờ quảng bá cũng kết thúc, anh cũng không muốn bỏ Tô Kiều Kiều, đó là do anh cảm thấy Tô Kiều Kiều cô gái này cũng có vẻ thật thà thẳng thắn. Anh cho cô ta tiền bạc, cô ta liền có thể một lòng quyết tâm đi theo anh, sẽ không phản bội, cũng không rời bỏ.

Một đêm kia, có rất nhiều cô gái xinh đẹp ngồi nơi đó, chủ động mà lại khác người, bọn họ đều là tốt nhất trong tốt nhất, cầm mic, vừa xoay người vừa nhảy.

Từ trước đến nay nếu Tô Kiều Kiều có thể chơi thì rất nhanh liền cùng ở một chố với những cô gái bồi rượu này mà ném xúc xắc. Tô Kiều Kiều chọn, thua liền ba ván, đã bị những cô gái bồi rượu này nói để cho Tô Kiều Kiều và Hàn Thành Trì cùng nhau hát một bài.

Tô Kiều Kiều là ca sĩ chuyên nghiệp, tự nhiên sẽ không liền, bĩnh tĩnh đứng dậy, kéo tay Hàn Thành Trì, hỏi anh: “Thành Trì, có hát được gì không?”

Hàn Thành Trì vững vàng ngồi ở đó, trong tay cầm theo điếu thuốc, một cô gái bồi rượu vì anh mà đốt thuốc cho anh, anh từ từ hít một hơi, nhìn ánh mắt của Tô Kiều Kiều, trong nháy mắt đó làm cho Tô Kiều Kiều cảm nhận được yêu chiều: “Tùy thôi.”

Tô Kiều Kiều đi chọn bài hát, chọn nửa ngày cuối cùng chọn bài 《 Chia tay vui vẻ 》.

Bài hát vô cùng kinh điển rồi.

Khi giai điệu quen thuộc vang lên bên tai thì Hàn Thành Trì có chút choáng váng, đã qua thật lâu, anh mới từ từ nhớ lại, bài hát này, đã từng là bài Cố Ân Ân thích nhất, lúc trước từng vô số lần kéo anh đến phòng nhỏ, ngồi trong KTV mà hát bài này.

Lúc đó Cố Ân Ân lại cố gắng học hát bài này bằng giọng điệu của nữ sinh Quảng Đông, thực sự có bảy phần giống với Lư Xảo Âm (ca sĩ bài Chia tay vui vẻ - chú thích của editor).

“ Có phải thật kinh ngạc, mà nói chẳng nên lời, em nói có sai đâu, anh muốn chia tay không? Từng khuất phục em như con cừu nhỏ, khi biết anh rồi em muốn cắn anh, anh biết không?”

Giọng hát của Tô Kiều Kiều quả thực rất êm tai, không hổ là tiểu thiên hậu trong giới ca hát, ngậm từ, phát âm Quảng Đông, so với Cố Ân Ân hát còn chuẩn hơn vài phần, âm điệu quấn quít mềm mại.

Rất lâu rồi Hàn Thành Trì không còn nghĩ tới Cố Ân Ân, hiện tại lại bỗng đột nhiên nhớ tới, cả người anh hoảng hốt một hồi, bắt nhạc chậm một chút, mãi đến câu thứ ba thì mới chạy lên, chuẩn âm.

“Có lẽ anh cũng biết, giờ chỉ nên im lặng, bị bỏ rơi như anh, bị thế này đáng không? Nếu đã từng là kẻ chăn cừu hư hỏng, em có thể cho anh ôm cái không?”

Hàn Thành Trì vừa cất giọng thì trái lại làm người khắp phòng kinh ngạc một hồi, ngay cả Tô Kiều Kiều cũng chớp chớp mắt với Hàn Thành Trì, dựng ngón tay cái, hát tiếp: “Ngoảng mặt lại nhìn anh bỏ đi, trong lòng em như chưa từng hạnh phúc.”

Hàn Thành Trì: “Hận quá nhiều, có kết quả chi đâu, chuyện cũ kể lại chỉ cho đau lòng.”

Tô Kiều Kiều: “Nửa đời còn lại mà bên anh, em nghĩ rằng vui vẻ chả bao nhiêu.”

Hàn Thành Trì: “Anh đã làm em đau lòng.”

Tô Kiều Kiều: “Có lòng tốt thì anh bỏ em đi, cố gắng làm lại cũng khó khăn, mọi thứ cũng chẳng tốt lên được.”

Hàn Thành Trì: “Tại sao lại hát bài này nhỉ, vì tức giận mà em nỡ bỏ anh, anh hỏi em tha thứ cho anh không?”

Tô Kiều Kiều: “Nếu biết trước là sẽ có khổ đau, thế chẳng thà mình tự cắt đứt.”

...

Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều liền kẻ xướng người họa hát hết ca khúc kinh điển này, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều bắt đầu nhao nhao vỗ tay.

Tô Kiều Kiều cầm mic, nhào tới trong lòng Hàn Thành Trì, ngửa đầu mà tán thưởng: “Thành Trì, thật sự là không ngờ, khả năng ca hát của anh lại nghe hay vậy.”

Trước đó tâm tình Hàn Thành Trì vẫn rất tốt, lại bỗng nhiên nhét mic vào trong lòng Tô Kiều Kiều, sắc mặt u ám xoay người, đi ra ngoài cửa phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc