ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Lovenoo1510

Nước trong phòng tắm vẫn còn đang chảy ào ào, tràn đầy mặt đất, nhưng màu của nước lại là màu đỏ.

Mà Cố Lan San, người anh vẫn luôn lo lắng xảy ra chuyện gì dĩ nhiên là cũng nằm trong vũng máu.

Quần áo màu trắng của cô cũng nhuốm đỏ.

Sao lại là màu đỏ đây?

Thịnh Thế như ngu ngốc đứng ở đó, uổng cho sự cơ trí thông minh của mình, nhưng giờ phút này trong đầu anh căn bản chính là không có cách nào chuyển động.

Ánh mắt của anh rõ ràng là nhìn chằm chằm vào Cố Lan San nằm trong vũng máu, thật lâu, tròng mắt anh mới khẽ nhúc nhích, thấy sắc mặt Cố Lan San tái nhợt như trong suốt, ngày trước sắc môi cô phấn hồng, lúc này giống như tờ giấy trắng vậy, hai tay cô vô lực rũ xuống, đầu nghiêng một bên dựa vào vách kính phòng tắm vòi hoa sen.

Thịnh Thế nhìn mặt cô, từ từ dời tầm mắt xuống, sau đó thấy một tay cô đặt trong vũng máu, nhưng lại cầm một lưỡi dao mỏng.

Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì?

Ai có thể nói cho anh biết, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thịnh Thế cảm thấy nhìn cảnh này rất quen mắt, lúc học cao trung anh và Cố Lan San đã xem phim truyền hình vô vị, hình như có diễn qua, gọi là gì…….. Cắt cổ tay tự sát………. Đúng, là cắt cổ tay tự sát………..Tự sát?

Tự sát?!

Cố Lan San tự sát?

Giống như một tiếng sét hung hăng đánh vào lòng anh.

Lúc này đột nhiên anh hoàn hồn, sau đó giơ chân lên, đi một bước vào vũng máu, nhưng bước chân của anh rất lảo đảo, không cẩn thận làm cả người bị trượt ngã, may là anh tay mắt lanh lẹ mới đỡ được vào một bên vách kính, miễn cưỡng ổn định thân thể.

Ánh mắt của anh vẫn dừng trên người Cố Lan San như cũ, anh từ từ chen vào trong phòng tắm, nước bên trong rất lạnh, anh lạnh đến run rẩy, anh thấy rõ cổ tay trái của Cố Lan San đặt trong nước lạnh lẽo, có một vết cắt màu máu thật sâu.

Thịnh Thế cảm thấy Cố Lan San cách mình gần như vậy, anh cúi người là có thể bế cô vào trong lòng.

Thế nhưng anh lại không có cách nào nhúc nhích.

Anh chỉ nhìn thấy Cố Lan San không còn sức sống, mắt nhắm thật chặt, thế nhưng anh không thể cong người xuống được.

Bà quản gia nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ước chừng hơn nửa ngày mới run rẩy hoàn hồn, nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía người hầu bên ngoài đang đứng, giọng nói run rẩy phân phó nói: “Nhanh, mau gọi bác sĩ.”

Người giúp việc thấy bên trong nhà toàn máu đỏ, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ý thức một chút vội xông ra ngoài.

Bà quản gia suy nghĩ một chút, vội chạy đi ra ngoài, bà phải tìm băng gạc, tìm thuốc cầm máu, trước khi bác sĩ đến phải cầm máu……..

Trong phòng tắm bỗng chốc không còn người, Thịnh Thế nhìn Cố Lan San, anh nghĩ, cô sẽ không chết chứ…..

Bình luận

Truyện đang đọc