ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Có một câu nói là trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, đối với loại người  cưng chiều Cố Lan San đến tận trời như Thịnh Thế mà nói, việc Cố Lan San mang thai so lớn nhất còn lớn hơn!

Trên web lưu truyền một câu nói, là đàn ông đối với phụ nữ mà nói: Loại sinh vật như phụ nữ này, trời sinh chính là phiền toái, lúc nắng lúc mưa!

Đặt lên trên người Cố Ân Ân, thì những lời này thật linh nghiệm.

Nhưng là đặt ở trên người Cố Lan San, nếu cô muốn ánh nắng, Thịnh Thế sẽ lập tức xé tan màn đêm để được nhìn thấy ánh mặt trời, ngược lại nếu cô muốn mưa, Thịnh Thế sẽ lập tức hô phong hoán vũ, mưa xối xả như trút nước từ trên trời giáng xuống!

Nên nói, rốt cuộc Thịnh Thế cưng chiều Cố Lan San đến trình độ nào?

Giữa mùa đông Cố Lan San muốn ăn trái vải và quả đào (Quả hình cầu, màu hồng, có vị ngọt, ăn được), Thịnh Thế cũng có thể dời sông lấp biển phái chuyên cơ chở từ nước ngoài mang về.

Lúc Cố Lan San ở mang thai được nửa tháng, triệu chứng mang thai đã đến cực hạn, mỗi ngày ăn cái gì vào là ói cái đó, ói đến mức cả người không mập lên mà gầy xuống, mỗi ngày Thịnh Thế gấp đến mức không ăn được gì, cẩn thận ở bên chăm sóc.

Cũng may triệu chứng này của Cố Lan San không kéo dài lâu, khi mang thai được hai tháng, khẩu vị của cô bắt đầu lớn dần, lấy được cái gì thì ăn cái đó, chỉ mười ngày ngắn ngủi, cân nặng đã tăng lên thêm hai ký rưỡi, dọa Cố Lan San sợ đền mức vội vàng bắt đầu kìm chế ăn uống lại.

Bây giờ, Cố Lan San bắt đầu ăn cái gì thì miệng đều nếm trước, đang ăn cơm bỗng nhiên dừng lại muốn ăn chua.

Cá chua cá, mì sợ khoai tây chua cay, thịt xào me, chua cay canh, nước mơ chua, nước chanh...... Các loại chua, chỉ cần đủ chua, Cố Lan San dù là ai đưa cũng không cự tuyệt.

Cố Lan San ở nhà họ Sở, cô ăn những món này, người giúp việc ở nhà họ Sở liền làm những món này, thỉnh thoảng sẽ làm chút món bình thường, nhưng mà, Cố Lan San bị Thịnh Thế nuông chìu đến mức lên trời, luôn cảm giác một mình ăn những món chua này thì răng sẽ không được thoải mái, nên lôi kéo Thịnh Thế ăn cùng với mình, một lần Thịnh Thế ăn thì răng khoảng mấy ngày đều ê buốt, lúc nhai đậu hũ cũng cảm thấy không còn sức lực, thậm chí thỉnh thoảng lúc ông nội về nhà cũ của nhà họ Thịnh gia, nhìn Thịnh Thế ăn những mấy món kia, cũng cảm thấy trong miệng mình chua chát.

Lúc Cố Lan San mang thai tháng thứ ba, cả người hoàn toàn khôi phục lại bình thường, mỗi ngày Tôn Thanh Dương  đều kiểm tra cơ thể cho cô một chút, phát hiện vị trí thai rất ổn, hơn nữa bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, bây giờ mặc dù bụng còn chưa có thay đổi gì lớn, nhưng mà đúng là đã qua thời kỳ nguy hiểm nhất, căn bản sẽ không xuất hiện vấn đề.

Vào lúc này Cố Lan San cũng bắt đầu chú trọng việc dưỡng thai, vì vậy bên tai của Thịnh Thế  lập tức  tràn đầy các loại nhạc thiếu nhi, bài thơ thiếu nhi, nghe nói nhiều lần lúc anh đi họp ở công ty, vừa lên tiếng, đã theo bản năng bật thốt lên: "Gió đêm nhẹ nhàng thổi, bảo bảo ngủ ngoan, ngôi sao có trăng sáng ở bên, không sợ tối......"

Lúc này cách hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San đã càng ngày càng gần, kể từ sau khi thai của Cố Lan San đã ổn định, sẽ thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố một chút với mấy phụ nữ của nhà họ Thịnh hay là Tôn Thanh Dương, Triệu Lỵ. Chỉ là phần lớn đều là xe riêng đưa đón, hơn nữa thời gian mỗi lần đi dạo phố cũng không dài.

Hôn lễ của Cố Lan San và Thịnh Thế là ngày 27 tháng 4, khoảng giữa tháng tư, nghênh đón sinh nhật của Dương Lan Phong, Triệu Lỵ muốn chọn cho Dương Lan Phong một món quà sinh nhật đặc biệt, nhưng không biết chọn cái gì, vừa hay có một ngày cô tới nhà họ Sở trông chừng Lan San, nhắc tới chuyện này.

Cố Lan San mới vừa làm xong bài dưỡng thai buổi sáng, ngồi phơi nắng ở trên ban công, nghe thấy Triệu Lỵ nói vậy, quay đầu liếc mắt nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời xanh mây trắng, đúng là một năm tràn đầy sức sống, liền tâm huyết sôi trao nhìn Triệu Lỵ nói: "Nếu không hôm nay tớ và cậu đi ra ngoài dạo phố một chút, thuận tiện chọn quà cho Dương Lan Phong luôn được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc