ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Thịnh Thế im lặng khoảng nửa phút, lúc này mới uốn éo đi qua, vô cùng khách khí vươn tay về phía Sở Bằng, làm động tác xin mời, nói: "Ba, mời ngồi, mời ngồi."

Sau khi nói xong, Thịnh Thế liền xoay người, đi tới trước máy đun nước, rót một chén nước ấm, bưng tới trước mặt Sở Bằng: "Ba, mời ba uống nước."

Sở Bằng ngồi bên giường, nhận lấy cốc nước Thịnh Thế đưa tới, Thịnh Thế nghĩ đến những hành động bất kính của mình trong bữa tiệc hai ngày trước, trong lòng chột dạ một trận, anh liền nhìn chung quanh một chút, thấy những túi thuốc bổ Sở Bằng mua bị mình ném xuống đất, lập tức sải bước qua, sau đó cong người xuống, nhanh chóng xách những túi thuốc đó lên, bày trên bàn, vừa thả xuống, trong miệng còn liên miên tán dương Sở Bằng mua được thuốc bổ tốt: "Sở Sở, em xem nhìn, ánh mắt của ba thật tốt, lựa chọn những loại thuốc này đều là những nhãn hiệu tốt nhất, hơn nữa mỗi loại thực phẩm đều không ô nhiễm, tinh khiết màu xanh biếc, nhất định ba đã rất tốn sức, tất cả đều là tinh phẩm, chắc hẳn ba đã nghiên cứu hơn nữa ngày đấy. Sở Sở, em cần phải nhớ, mỗi ngày đều phải uống nha, bằng không thật có lỗi với ba!"

Thịnh Thế nói xong, lại quay đầu, nhìn về phía Sở Bằng: "Ba, ba tới thăm  Sở Sở là được rồi, còn phí hết tâm tư mua những thứ đồ này làm gì, sợ là mất không ít thời gian chứ?"

Thủ trưởng Thịnh ngồi một bên, nhìn con mình tốn nhiều sức lực chân chó như vậy, lại nhìn những túi thuốc bổ mình mang tới một chút, rõ ràng những sản phẩm này đa số đều giống nhau, sao không thấy nó tán dương, khen những thứ mình mua tới mất không ít công phu!

Sở Bằng uống một hớp nước, nghe Thịnh Thế nói những lời này, ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: "Những thứ này đều do Thanh Dương liệt kê ra, tôi chỉ chịu trách nhiệm cầm danh sách đưa cho thư ký đi chọn mà thôi, không phí bao nhiêu công phu."

"......" Thịnh Thế bị Sở Bằng trả lời đến sửng sốt.

Cố Lan San ngồi bên cạnh, nghe được lời này, lập tức bật cười thành tiếng.

Thịnh Thế cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục bộ mặt chất đầy nụ cười nói: "Không phí bao nhiêu công phu cũng là mất công phu, còn đưa đến bệnh viện rất xa, thật là khổ cực cho ba rồi!"

Thủ trưởng Thịnh ngồi ở một bên, khuôn mặt xấu hổ, cho tới bây giờ ông vẫn không biết con trai của mình, thế nhưng sẽ có lúc đụng phải cha vợ, trận chiến còn chưa đánh đã quăng giáp đầu hàng, cắt đất chia thành như thế!

Phải biết, trước kia khi Sở Bằng và Thịnh Thế là đối tượng hớp tác, Sở Bằng nhìn thấy Thịnh Thế cũng phải nhường ba phần, nói chuyện khách khí, bây giờ nhìn thấy một Thịnh Thế đã từng cao ngạo, d/đ'l;q'd khinh người lại mở miệng gọi một tiếng ba trước mặt mình, gọi ân tình và lấy lòng như vậy khiến Sở Bằng trong khoảng thời gian ngắn, có chút không biết như thế nào cho phải, dở khóc dở cười.

Thịnh Thế chột dạ, chỉ sợ nhạc phụ đại nhân so đo thù cũ với mình, liền bưng chén dưa dấu mà Thủ trưởng Thịnh mới lấy ra, đưa tới trước mặt Sở Bằng, vẻ mặt vô cùng thành ý nói: "Mời ba ăn dưa hấu.”

Bình luận

Truyện đang đọc