Tiêu Phúc nắm kiếm trong tay, khí thế toàn thân tăng vọt, lão làm vậy cũng khiến cho bảy người còn lại gần như đã tuyệt vọng có thêm hy vọng.
Nhưng lúc này Diệp Thành đã quyết định kết thúc trận chiến nhàm chán này.
Anh liếc mắt nhìn, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Thiên Tinh Tử có tu vi yếu nhất.
Ông ta bực tức việc Diệp Thành bảo vệ Tiết Bách Hợp, còn Diệp Thành sao có thể có thiện cảm với Dật Tiên Các có tác phong ngang ngược càn rỡ được?
"Không hay rồi!"
Ánh mắt Nhậm Ly Phong ngưng đọng lại, vội vàng vung Kim Đao tới cứu người.
Ông ta giơ một tay lên, vòng đao chém về phía Diệp Thành như trăng bạc vắt ngang qua bầu trời.
Nó xuyên thấu qua đại trận Bát Hoang Lục Hợp và cả sức mạnh của các Võ Thánh, đồng thời truyền vào trong vòng đao để ánh trăng bạc bùng nổ gấp bội, to gần ba trượng.
"Bốp!"
Lần này Diệp Thành hoàn toàn không tránh, anh trực tiếp dùng đao chắn trước người, không hề động đậy mà chỉ mở một tay ra vồ về phía Thiên Tinh Tử:
"Qua đây cho tôi!"
"Ầm ầm ầm!"
Diệp Thành hoàn toàn không dùng chút pháp lực nào, nhưng một bàn tay của anh cứ như Ngũ Chỉ Sơn từ trên trời giáng xuống vậy, chân nguyên điên cuồng bùng nổ, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy cả không gian, ngưng tụ hư không thành cứng như sắt, áp lực vô cùng tận ập xuống với khí thế che trời lấp bể.
"A!"
Cơ thể Thiên Tinh Tử run lên dữ dội, nhưng ông ta kinh hãi phát biện ra cho dù là khinh công của võ đạo hay là thuật độn thổ của đạo pháp thì cũng không có tác dụng.
Ông ta cứ như là Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn vậy, bị cố định ở nguyên một chỗ, tất cả mọi võ đạo hay pháp thuật đều hoàn toàn không có tác dụng, tu vi thì bị chân nguyên mạnh mẽ che trời lấp bể của Diệp Thành khống chế.
Những Võ Thánh khác thì nhao nhao tấn công cùng một lúc, muốn cứu Thiên Tinh Tử.
Tiêu Phúc thì người kiếm hợp thành một thể, sức mạnh bùng nổ lên đến đỉnh điểm, đủ để dùng một kiếm chém đứt con sông.
Nhưng Diệp Thành thì mặc kệ những kiếm khí đó chém lên người mình, cứ như những thứ đó không hề tồn tại, anh lạnh nhạt nói: "Nếu các người đã dám đánh tôi thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý để chịu chết chứ nhỉ?"
Nói xong anh túm chặt bàn tay như tóm lấy một con chuột nhắt, tóm Thiên Tinh Tử trong tay.
"Không, cậu muốn làm gì!?!", Thiên Tinh Tử điên cuồng kêu lên: "Cậu mà dám giết tôi thì cả Dật Tiên các và nhà họ Từ sẽ không tha cho cậu đâu!"
Ông ta có tu vi yếu nhất, vừa nãy còn bị Diệp Thành đánh trọng thương, giờ e là tu vi còn không bằng Tiêu Dao, miễn cưỡng coi là một Võ Thánh mà thôi.
Ông ta rơi vào tay Diệp Thành như một con cừu non rơi vào tay sói, không hề có sức phản kháng.
"Mau dừng tay!"
Đám người Tiêu Phúc nhận ra điều bất ổn, liền điên cuồng tấn công.
Diệp Thành nở nụ cười châm chọc: "Chỉ một Dật Tiên các nhỏ nhoi, nếu dám phản kháng tôi thì giết hết là được".
Thiên Tinh Tử hoảng loạn vô cùng, ông ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Thành, đột nhiên run bắn lên.
Tên Diệp Thành này...muốn giết ông ta thật!
"Không, Diệp, Diệp Võ Thần, xin cậu đừng giết tôi!", đứng trước mặt cái chết thì Thiên Tinh Tử vô cùng sợ hãi, ông ta cầu xin: "Tôi tình nguyện dâng cho cậu hết tất cả tài sản của Dật Tiên các, phải rồi, còn cả đệ tử quan môn của tôi - Nhập Hý nữa, con bé luôn ái mộ cậu, tôi tình nguyện đưa con bé cho cậu làm hầu gái..."
"Bốp!"
Diệp Thành lười chẳng thèm để ý ông ta, tay anh nắm chặt một cái, đột nhiên vang lên tiếng máu thịt bị đè nát.
Sức ép của Diệp Thành khủng khiếp đến mức nào chứ? Đủ để sánh bằng một đòn toàn lực của cường giả Thần Cảnh.
Cơ thể của Thiên Tinh Tử hoàn toàn không chịu nổi, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi khiến sân lớn tinh xảo trang nhã của biệt phủ nhà họ Tiêu giống như địa ngục trần gian.
"Aaaaaaaaaa!"
Thiên Tinh Tử kêu gào thảm thiết, sắp bị bóp nát tới nơi.
"Đồ khốn, sao cậu có thể láo xược đến vậy?"
Các trưởng lão của Dật Tiên các ở bên ngoài thấy vậy thì người vọt lên, kêu gào giận dữ.
Đám người Tiêu Phúc càng gào to hơn: "Mau dừng tay, nếu cậu mà giết ông ta thì người của một phủ, hai các, ba môn, bốn phái sẽ truy giết cậu, không chết không ngừng!"
"Tôi đây phục thật rồi, xin Võ Thần tha mạng!", Thiên Tinh Tử kêu gào thảm thiết, nếu ông ta không phải là người song tu võ đạo và pháp thuật, có một pháo bảo bảo vệ thì e là lúc này đã bị bóp thành bãi thịt nát rồi.
"Đã muộn rồi".
Mặt Diệp Thành không biểu cảm, ánh mắt anh cũng vô cảm, anh hoàn toàn coi thường sự tấn công của đám người Tiêu Phúc và sự uy hiếp điên cuồng của đám võ sĩ đứng bên ngoài, anh chỉ khẽ bóp một cái.
"Rắc rắc!"
Lần này là tiếng xương cốt vỡ vụn, Thiên Tinh Tử nổ tung như một quả bóng căng phồng quá mức.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người ở bên trong và cả bên ngoài, anh bóp nát vụn Thiên Tinh Tử ra như bóp nát một quả bóng.
Kiểu này đừng nói là ông ta song tu võ đạo và pháp thuật, cho dù là người tu tiên thực sự cũng chắc chắn phải chết.
Vô số người hoảng hốt vô cùng, kể cả đám người Nhậm Ly Phong đều sững sờ đứng đó, không dám tin vào cảnh này.
Diệp Thành dám giết các chủ của Dật Tiên các - Thiên Tinh Tử sao?
Giết Các chủ của Dật Tiên các ngay trước mặt các nguyên lão, chưởng môn của các môn phái lớn và vô số cao thủ trong giới võ đạo Hoa Hạ một cách vô cùng dễ dàng, thậm chí là còn dễ hơn bóp chết một con chó hoang.
Vậy tu vi của anh đã mạnh đến mức nào rồi?
"Còn ai nữa?"
Diệp Thành bóp nát Thiên Tinh Tử xong thì ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Không ai có thể bình tĩnh được, ngay cả Tiêu Phúc vô cùng mạnh lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Còn những Võ Thánh khác thì hoảng loạn như chó nhà có tang, không dám ho he trước mặt Diệp Thành.
Lúc này, mọi người mới biết biểu cảm khinh thường của Diệp Thành trước đó có ý nghĩa gì, bởi trong lòng anh, Võ Thánh không khác gì một con chó!
Tiêu Dao lạnh lùng nhìn bãi máu đầy đất, cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
Thiên Tinh Tử chết rồi sao?
Không chỉ riêng anh ta mà nhiều người cũng thấy hoảng hốt không dám tin.
Mọi người vốn cho rằng cuộc chiến này Diệp Thành sẽ phải liều chết chống lại, mà tám Võ Thánh sẽ đánh bại Diệp Thành dễ như trở bàn tay.
Nhưng mọi người không ngờ rằng kẻ bại trận là bên tám Võ Thánh, hơn nữa còn thua rất thảm, thảm tới nỗi thậm chí Thiên Tinh Tử còn chết ngay tại trận.
Có thể nhìn ra được từ sắc mặt tối sầm của các trưởng lão Dật Tiên các, cái chết của Thiên Tinh Tử khiến họ vô cùng phẫn nộ.
"To gan lắm, to gan lắm!"
Năm trưởng lão là Pháp Thánh của Dật Tiên các nhìn Diệp Thành với ánh mắt tóe lửa, sát khí toàn thân tăng vọt, hiển nhiên là đã vô cùng tức giận, nhưng đám người này trước đó đã lập lời thề son sắt rằng sống chết có số, giờ ra tay thì không hay lắm.
Những trưởng lão của các phái khác thì vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ cảm thấy Dật Tiên các bị tổn thất nghiêm trọng như thế thì e là lực lượng sẽ bị tổn thất nhiều, mà lúc này Diệp Thành đã tìm được mục tiêu tiếp theo.
"Soạt!"
Anh bước một cái vọt qua hư không tới trước mặt Viên Chân, lạnh nhạt nói: "Người xuất gia đáng lý không tranh đoạt với đời mới đúng, huống hồ tôi đây không hề có thù oán gì với ông.
Ông bắt tay với đám người này muốn giết tôi là có ý gì?"
Dù Viên Chân tinh thông Phật pháp, từng tranh luận thắng cả chúng tăng trong nhiều lần đại hội phật pháp trong phạm vi Á Châu, nhưng lúc này khi gặp phải một sát thần ánh mắt hung ác, trên tay còn dính máu tươi, sát khí đằng đằng thì không nói nổi nên lời.
Mà Diệp Thành thì chẳng cần ông ta nói, bàn tay anh đã vồ qua!
- ------------------
.