TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



"Chiếp!"
Tiếng phượng kêu trong trẻo vang lên, ngọn lửa nóng rực ập tới từ phía Nam.

Trong không trung hiện ra một con chim thần toàn thân cháy rực ngọn lửa đỏ chói, trông tựa như Kim Điểu giáng thế.
Chu Tước!
Mà cùng lúc này, hai phía Đông Tây cũng vang lên tiếng rồng ngâm hổ gào, hiện ra hai luồng ánh sáng chói lóa xanh, trắng.
Bạch Hổ! Thanh Long!
Chỉ một dấu ấn của Huyền Vũ thôi mà đã có thể sánh bằng Nguyên Anh, mà lúc này tứ đại thần thú đều đã đông đủ, cũng đồng nghĩa là phải đối mặt với bốn Thiên Quân!
Lúc Nam Tuyệt còn chưa hoàn hồn lại thì Huyền Vũ đã ra tay trước.
Nó giơ cái chân dài tầm mười cây số của mình ra quắp một cái.
Bất chợt, trời đất bị xé rách, không gian vỡ nát, gió bão hỗn độn điên cuồng bùng lên.

Móng vuốt khổng lồ còn chưa vồ tới mà khu vực phạm vi trăm dặm đã bị đè ép tới nỗi hạ xuống hơn mười trượng, vô số ngọn núi thần bị sụp đổ.


Nam Tuyệt bò chặt xuống đất, thậm chí còn không động đậy nổi một ngón tay, cảm giác như ngày tận thế đã đến.
"Chiến!"
Diệp Thành vọt thẳng lên trời, tam đại Thần Vương sau lưng kêu gào, hóa thành một luồng sáng màu vàng kim xuyên qua bầu trời.
Đối mặt với lôi kiếp do ông trời nổi giận thì không thể nào lùi bước, trừ khi Diệp Thành từ bỏ Kim Đan vô địch.

Nếu không tứ đại thần thú vĩnh viễn không bao giờ tan biến, bất cứ pháp thuật che giấu nào cũng không thể che giấu được ông trời.
"Bốp!"
Một lần va chạm.
Diệp Thành trực tiếp bị Huyền Vũ đạp xuống, anh bị ấn sâu xuống mặt đất cả ngàn trượng, suýt nữa xuyên qua Luyện ngục Vô Gian.
Sức mạnh của Huyền Vũ vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Thành.

Cho dù đây chỉ là dấu ấn Huyền Vũ nhưng cơ thể của nó vô cùng mạnh mẽ, không hề thua kém Nguyên Anh chút nào.
Cho dù Diệp Thành đã liên tiếp vượt qua hai mươi bảy tia lôi kiếp, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn vô biên, cơ thể gần như là thần thể viên mãn, nhưng vẫn không thể nào chống đỡ nổi một đòn của Huyền Vũ.
"Lại đi!"
Diệp Thành nhiều lần bại, nhưng vẫn không ngừng chiến đấu, anh lại xông lên, không hề sợ hãi.
Thần quang trên cơ thể anh vô cùng rực rỡ, vòng sáng rực rỡ đó biến thành một vòng tròn khổng lồ che trời lấp bể sau lưng Diệp Thành.

Nó chuyển động không ngừng, tựa như mặt trời vạch qua bầu trời, nó đè xuống Huyền Vũ.
"Bốp bốp bốp!"
Cuộc chiến kinh hãi thế tục bất chợt bùng nổ, mà Diệp Thành đã bắt đầu cuộc chiến gian nan nhất kể từ khi anh sống lại đến giờ.
Cho dù ở trong chư thiên vạn giới thì Huyền Vũ cũng được coi là vô cùng mạnh, có thể thắng cả Hợp Đạo Chân Tiên.

Cho dù đây chỉ là một con Huyền Vũ non, lại còn là dấu ấn mà không phải bản thể thì cũng khiến Diệp Thành vô cùng đau đầu.
Về pháp lực, Huyền Vũ có thể đấu lại Nguyên Anh Chân Quân.


Cơ thể cũng vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không thua kém thần thể.

Có nhiều phép thần thông và pháp thuật tinh thông, còn thuộc tầng lớp tiên nhân nữa.

Xét về bất cứ góc độ nào thì Huyền Vũ đều không yếu hơn Diệp Thành mà lại còn hơn một bậc.
Chí mạng nhất là thứ quái vật kinh khủng như thế này còn có ba con nữa!
"Đông!"
Lại một lần nữa, Thanh Long giơ vuốt ra, Diệp Thành bị đập rơi từ trên trời xuống, khiến một ngọn núi thần cao mười vạn trượng bị đập vỡ.

Cho dù có ba thần thể bảo vệ, anh cũng suýt nữa bị đập cho tứ chi gãy lìa.
"Chết tiệt, nếu mà vào được cảnh giới Xuất Khiếu thì còn lâu mình mới sợ nó".
Diệp Thành thầm bực bội.

Giờ anh đang rơi vào một vòng tuần hoàn chết tiệt, không độ kiếp vào cảnh giới Xuất Khiếu thì không thể đấu lại đám thần thú này, nhưng giờ không đánh bại được đám thần thú này thì anh không thể nào độ kiếp!
"Nguyên Thủy Thần Kiếm!"
Diệp Thành phất tay, chỉ trong nháy mắt thần kiếm đã xuất hiện trong tay anh.

Viên Kim Đan sáng rực trong cơ thể anh tựa như một cái lò vĩnh viên không bao giờ tắt, cung cấp cho anh sức mạnh vô tận.


Lúc này anh cảm thấy nình vô cùng mạnh, có thể đánh lại Thiên Quân.

Anh dùng một kiếm chém mở U Minh, đánh tan hỗn độn, ánh kiếm màu đen long trời lở đất!
Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết!
Lúc này Huyền Vũ đã bị kiếm khí chính diện bao vây, nhưng bất thình lình Bạch Hổ ở bên cạnh lại vồ tới!
"Rắc rắc!"
Móng vuốt thần rực ánh sáng trắng của nó ép xuống tựa như núi Thái Sơn, dễ dàng đánh vỡ Nguyên Thủy Thần Kiếm, còn khiến cơ thể Diệp Thành nứt toác cả ra.
"Luân Hồi!"
Kim Đan của anh tựa như một con cá voi lớn đang uống nước, nuốt hết vô số nước biển và chớp, cuối cùng trở nên trong suốt ánh lên màu vàng kim không có một chút tạp chất nào, cứ như viên đan màu vàng kim rực rỡ được chế tạo từ Thần Kim bất hủ vậy.
Bất hủ, bất diệt, vĩnh hằng! Kiên cố không thể phá hủy, vạn kiếp trôi qua cũng không bị mài mòn, là thần đan tối cao!
Khi viên Kim Đan này thành, sức mạnh của Diệp Thành liền bùng nổ, tăng vọt lên không ngừng, nhanh chóng vượt qua Nam Tuyệt, vượt qua Minh Sương, vượt qua vương tử tộc Lệ Ma, đạt đến một đẳng cấp mà tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng nổi, tựa chân trời rộng lớn, tựa mặt trăng mặt trời tận trên cao, tồn tại mãi mãi tựa vũ trụ.
Sau đó là thứ mỗi một Chân Quân đều từng trải qua...Kim Đan Xuất Khiếu!.


Bình luận

Truyện đang đọc