Đây chính là điểm chí mạng nhất, Minh Sương biết, đám người lão tổ Khô Vinh cũng biết.
"Minh Sương, nếu cô không giao Tẩy Tủy Tuyết Liên ra, địa ngục Vô Gián mà đóng lại thì chúng ta sẽ bị nhốt ở đây.
Đến lúc đó, cho dù là chưởng môn của Bồng Lai Tiên Sơn đích thân đến đây thì chưa chắc đã có thể phá vỡ tầng tầng lớp lớp hư không, tìm thấy cô trong vô tận thế giới đâu"."
"Thiên nữ Ngọc Cơ, chúng ta không thù không oán, chỉ cần cô giao Tẩy Tủy Tuyết Liên ra thì chúng ta có thể chia đều".
"Không giao ra thì tiền dâm hậu sát!"
"...."
Mấy Chân Quân người thì diễn vai người tốt, người thì đóng vai kẻ xấu, cứng mềm đều dùng cả.
Nhưng Minh Sương vô cùng kiên quyết.
Cô ấy muốn tái tạo lại Kim Đan, nhất định phải dùng Tẩy Tủy Tuyết Liên hoàn chỉnh.
Trong lúc đó, có mấy lần Minh Sương muốn đột phá vòng vây ra chỗ cửa nhưng đều bị chặn lại.
Cuối cùng, nửa tháng nháy mắt đã trôi qua, đã đến ngày cuối cùng rồi!
"Bốp!"
Minh Sương dẫn theo hai người đáp xuống một ngọn núi cao mấy vạn trượng.
Đỉnh núi có một cái đài bằng phẳng rất lớn.
Cô ấy vừa đáp xuống thì đã lảo đảo, nói rất gấp gáp:
"Dao Nhi, em cầm mấy tấm thiên phù này đi.
Anh và anh em chuẩn bị đi, một khi họ đánh tới thì lập tức kích hoạt thiên phù.
Chị chỉ cần thời gian nửa tiếng là có thể dùng bí pháp để tạm thời áp chế vết thương, trở lại đỉnh cao".
"Chị ơi, thực sự không sao chứ ạ?"
Dao Nhi lo lắng tới nỗi sắp khóc tới nơi.
Lúc này sắc mặt Minh Sương trắng bệch, làn da không còn trơn bóng láng mịn nữa mà màu sắc xám xịt.
Cuộc truy đuổi sinh tử trong nửa tháng này gần như đã vắt kiệt sức lực trong cơ thể cô ấy, ngay cả Kim Đan cũng không ổn định.
"Yên tâm đi, chị không sao thật mà".
Minh Sương sờ đầu cô bé, nặn ra một nụ cười: "Tiếc là đây không phải thế giới bên ngoài, nếu không chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì sao có thể ép chị đến mức này".
Nói rồi Minh Sương trịnh trọng nhìn Diệp Thành, dùng thần niệm truyền âm: "Nếu cảm thấy không chống đỡ nổi thì lập tức đưa Dao Nhi rời đi.
Họ chủ yếu là nhằm vào tôi và Tẩy Tủy Tuyết Liên, không rảnh quan tâm hai người đâu".
"Sau khi tôi chết thì tới Bồng Lai Tiên Sơn tìm một người tên là..."
Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thành ngắt lời.
Anh nhìn thẳng Minh Sương: "Cô sẽ không chết đâu".
Minh Sương im lặng chốc lát rồi lắc đầu: "Thiên phù tuy có uy lực cực mạnh nhưng lại bị hạn chế trong địa ngục Vô Gián, không thể giết họ được.
Đặc biệt là những người này vô cùng cảnh giác, một khi cảm thấy không ổn là sẽ lui về sau ngay, e là rất khó để chống đỡ trong ba tiếng".
"Tôi nói rồi, cô sẽ không chết đâu", Diệp Thành nói từng chữ một.
Minh Sương dường như không chịu nổi ánh mắt của Diệp Thành, không khỏi nhíu mày rồi quay mặt đi, lạnh giọng nói: "Không kịp nữa rồi.
Tôi sẽ lập tức dùng pháp thuật áp chế vết thương.
Năm kẻ đó sắp đến rồi".
Cô ấy vừa dứt lời, trên bầu trời đã có năm luồng sáng phá vỡ hư không lao tới.
Luồng sáng đó hiển nhiên chính là các cường giả như Nam Tuyệt, lão tổ Khô Vinh.
Trong cơ thể ai nấy đều ẩn chứa làn sóng sức mạnh đáng sợ, gần như phá vỡ không gian.
Cho dù trong địa ngục Vô Gián có cấm chế về pháp lực thì họ vẫn dựa vào pháp lực mạnh mẽ để lơ lửng trong không trung.
"Không chạy nữa sao?"
Thúy Trúc Chân Quân cưới híp mắt.
"Tên nhãi cũng không chạy cơ à.
Lần này vừa hay nghiền nát cậu luôn, báo mối thù của tộc Nam Ly Vương".
Nam Ly Vương đời đầu nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lẽo, sát khí long trời lở đất.
"Ầm ầm!"
Chân trái lão ta biến thành một cái chân khổng lồ to tầm trăm trượng như cái chân của thần linh từ trên trời rơi xuống, mang theo sức mạnh nghiền nát tất cả mọi thứ.
Không chỉ muốn nghiền nát Diệp Thành mà ngay cả ngọn núi cao vạn trượng dưới chân Diệp Thành dường như lão ta cũng muốn san phẳng.
"Soạt!"
Lúc cái chân khổng lồ sắp đến, Minh Sương không nhịn được sự kích động mà còn phải phóng thiên phù ra tay, các cường giả khác cũng mỉm cười, đôi mắt Nam Tuyệt hiện lên sự sảng khoái khi báo được thù.
"Ầm!"
Một luồng sức manh bùng nổ như núi lửa, ầm ầm rung chuyển dưới chân, bùng nổ mạnh mẽ.
Sức mạnh này vô cùng cuồn cuộn, vô cùng dồi dào, bùng nổ như có hàng ngàn quả bom!
- ------------------.