TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH

“Đây là sức mạnh Thiên Quân sao?”

Khô Văn phu nhân co rụt đồng tử.

“Mặc dù không phải nhưng cũng không kém bao nhiêu. Sức mạnh này thì hắn không thể dùng nhiều lần, cùng nhau ra tay, giết chết hắn!”, sắc mặt Thánh Thiên Đế âm u, sát ý sôi trào.

“Bốp…”

Vấn Kiếm lão tổ vung vẫy kiếm Tích Thiên, biến thành kiếm quang trăm trượng, chém tới như một thanh kiếm chém từ ngoài vũ trụ vào, bổ xuống Diệp Thành. Kiếm quang chưa tới, bầu trời bị phân chia, kiếm khí sắc bén, cũng khiến cho toàn thân lạnh buốt.

“Hừ!”

Diệp Thành không hề để tâm, tay trảo một cái trong hư không.

Leng keng, âm thanh như thần binh ra khỏi vỏ, một thanh đao bằng sét bị Diệp Thành cầm trong tay.

“Chém!”

Diệp Thành tung một đao.

Hỗn độn mở, Địa Ngục giáng lâm, cả hư không biến thành biển sấm sét, chỉ nhìn thôi cũng thấy bên trong tia sét có một thần vương cầm trường đao trong tay, tác ra âm dương, xé rách hư không.

Thần Lôi Khai Thiên Đao!

Đây vốn là đạo thuật Lôi Thần viễn cổ bất diệt, là truyền thuyết trong miệng người đời, Lôi Thần viễn cổ là Thanh Long đại thành. Hôm nay, Diệp Thành dùng cơ thể Thanh Long thi triển đao thuật này, sức mạnh đáng sợ, đúng là rung trời chuyển đất.

Xẹt!

Hư không bị nghiền nát, mắt thường có thể thấy đao quang màu đen, ngang với trời, chém về phía Vấn Kiếm lão tổ. Một đao sắc bén khiến Vấn Kiếm lão tổ biến sắc, không gian cũng được mở ra.

“Đùng!”

Khô Văn phu nhân và Thanh Vân Chân Quân ra tay, muốn chặn một kích này.

Thanh Phong Thượng Hư Đồ, lao về phía Diệp Thành. Hai mươi bốn viên trân châu biến thành hai mươi bốn thế giới, tất cả đều bị gió bao phủ. Từng thế giới đều chứa đựng cơ hội sống chết. Hơn nữa Vấn Kiếm lão tổ cũng tung ra kiếm quang chém vỡ hư không.

Ba tông, giáo chủ cùng ra tay.

Nhưng lúc này, cảnh khiến mọi người kinh ngạc nghẹn họng xuất hiện.

Thần Lôi Khai Thiên Đao xoẹt qua hư không, chém vào Thanh Phong Thượng Hư Đồ.

“Bùm...”

Thanh Phong Thượng Hư Đồ tỏa ra ánh sáng chói mắt như thác nước, mỗi một tia sáng đều có thể ngăn cản một kích của Chân Quân.

Một tông chủ đại diện của núi Thanh Vân ỷ vào nó, dưới sự tấn công của 18 vị Chân Quân, người này đã an toàn ba ngày ba đêm, góc áo cũng không hề rách một miếng nào. Thanh Phong Thượng Hư Đồ được cho là bảo bối phòng thủ lợi hại nhất tông môn thượng cổ.

Hiện tại, tiên bảo tuyệt thế bị Thần Lôi Khai Thiên Đao chém ra, ầm ầm rung động. Dưới ánh đao màu đen cứng rắn, tia sáng bị phá vỡ, đao quang bổ vào bức tranh, tạo thành vết rách cực sâu.

“Phụt!”

Pháp bảo và khí cơ nối liền.

Bức họa bị rách, Thanh Vân Chân Quân phun ra búng máu, thân hình lui nhanh về sau.

Nhưng bắt đầu từ đó, Thần Lôi Khai Thiên Đạo bổ trúng hai mươi bốn thế giới, mỗi thế giới vây nhốt một Chân Quân. Dưới ánh đao màu đen, họ như gà đất chó kiểng, lập tức bị nghiền nát, cuối cùng, hai mươi bốn thế giới bị cắt qua như tờ giấy.

Sắc mặt Khô Văn phu nhân trắng bệch, hai mươi bốn viên trân châu đồng thời hiện ra vết nứt.

Cuối cùng, đao quang màu đen chém vào kiếm Tích Thiên.

Vấn Kiếm lão tổ không hổ là người đứng đầu tông môn thượng cổ, dù đã mất đi sức mạnh tiểu Chân Quân, chiến lực vẫn mạnh mẽ như trước, nắm lấy kiếm Tích Thiên và Thần Lôi Khai Thiên Đao va chạm. Nhưng Diệp Thành dùng thân thể Thanh Long, thúc đẩy Thần Lôi Khai Thiên Đao, quá khủng bố!

Đao thuật trấn tộc của Thanh Long này thì chỉ có Thanh Long mới thi triển ra sức mạnh của nó. Trước đao pháp có thể chém rách luôn không gian, Vấn Kiếm lão tổ cũng không ngăn được.

“Răng rắc!”

Kiếm quang trăm trượng đứt gãy.

Vấn Kiếm lão tổ ở trong hư không, lùi xa mười tám bước, mỗi một bước, trên thân thêm một vết chém, sau mười tám bước, mười tám vết chém sâu cạn khác nhau hiện ra. Áo bào của Vấn Kiếm lão tổ đã rách nát tới mức không nỡ nhìn.

Một đao đánh bại ba tông chủ!

Diệp Thành thể hiện uy nghiêm, chấn động cả bầu trời!

Vô số người trong tông môn thượng cổ quan sát qua thuật thủy kính đồng loạt biến sắc.

Dưới sự tấn công của bảy tông chủ, Diệp Thành đang nguy ngập bắt đầu bùng nổ sao? Vì sao lại mạnh như vậy, một lôi một đao có thể đánh bốn tông chủ hộc máu.

“Các người không có cơ hội đâu!”

Hai mắt Diệp Thành lãnh đam như trời xanh muôn đời.

Thần thú Thanh Long có chiến lực mạnh hơn Chu Tước, Huyền Vũ, cộng thêm lôi pháp và đao thuật đáng sợ, lúc này Diệp Thành tràn đầy năng lượng, xấp xỉ Nguyên Anh, đủ để nghiền áp tiểu Thiên Quân.

“Lại tới tiếp đi!”

Cốc chủ Liệt Diễm Cốc cầm Ngũ Long Thần Hỏa Tráo, biến thành năm con rồng lửa.

Đao sét trong tay Diệp Thành bổ ra.

“Bùm!”

Hư không bị chém ra một vết rách.

Mặc dù khe hở không gian lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, nhưng điều này tượng trưng cho sức mạnh của Diệp Thành, anh đã thoát khỏi sự hạn chế của không gian, chạm tới cấp bậc Nguyên Anh, cách trình độ nghiền nát không xa. Sức mạnh Nguyên Anh mạnh mẽ nhất chính là phá vỡ hư không.

Năm con rồng lửa nhanh chóng bị chém bay đầu bởi đao quang màu đen, nó vượt qua bầu trời, xẹt qua hư không, chém lên người cốc chủ Liệt Diễm Cốc.

Dù có Ngũ Long Thần Hỏa che chở.

Nhưng cốc chủ Liệt Diễm Cốc vẫn bị thương nặng. Tiên bảo bị đánh bay ra ngoài, một vết chém sâu tận xương kéo dài từ vai trái tới đùi phải, gần như đã chém người này thành hai.

Ngay sau đó, Tu Trúc Chân Quân, Thánh Thiên Đế, Vô Thiên Phật,... cũng nhào lên.

Diệp Thành vẫn chẳng hề dao động, biểu cảm lạnh nhạt. Đối với tiên bảo có thể làm bị thương Nguyên Anh, sức mạnh tiểu Thiên Quân chấn động trời đất, anh không tránh không né, chỉ tung một đao.

Thần Lôi Khai Thiên Đao, chẳng khác biển sét, chém người khác cũng như chém mình.

Chân nguyên Thanh Long đáng sợ rót vào trong đao sét khiến đao quang càng sáng, không gian lại xuất hiện khe hở, dù là tiên bảo cũng không chịu nổi chiêu này.

“Phụt, phụt, phụt!”

Bảy tông chủ liên tiếp bị thương, lùi bước.

Ngay cả Thánh Thiên Đế cũng bị một đao của Diệp Thành xẹt qua, chém trúng cơ thể. Nếu không phải trên người ông ta mặc tiên bảo để hộ thân, e là cơ thể bị chém đôi, dù thế, Thánh Thiên Đế vẫn bị dọa toát mồ hôi.

Một đao, hai đao, ba đao...”

Khí tức trên thân Diệp Thành càng thêm kinh khủng, cả người anh được bao phủ trong những tia sét màu vàng.

Cuối cùng cũng có người không chịu nổi.

“A...”

Đỡ đao thứ bảy của Diệp Thành, Tu Trúc Chân Quân hét thảm. Thúy Trúc Tỏa Hồn Lệnh trên đầu ông ta bị thần lực Minh Vương của Diệp Thành kiểm soát, ném qua một bên. Mất đi tiên bảo hộ thể, Tu Trúc Chân Quân yếu ớt như giấy trước Thần Lôi Khai Thiên Đao.

Ông ta liều mạng đánh ra pháp quyết, ngưng tụ ra mâu Âm Trúc.

Những tông chủ khác cũng vội chạy tới chi viện nhưng muộn rồi. Đao quang màu đen lướt qua, Tu Trúc Chân Quân bị chém như cắt đậu hủ. Thần hồn bị xé rách trước đao này, nhanh chóng biến thành tro bụi.

Tông chủ Tu Trúc Viện- Tu Trúc Chân Quân đã chết!

Bình luận

Truyện đang đọc