TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Em cứ tưởng rằng Nam Ly Vương tung hoành thiên hạ vô địch, một mình một kiếm áp chế tất cả các môn phái lớn, đã là tu sĩ đỉnh phong, không còn ai có thể vượt qua tu vi của ông ta được nữa, chỉ có ông ta mới có thể cứu được chị ra.

Mãi đến một ngày, Diệp Tiên sư dùng một chiêu kiếm áp chế được cả vương thành, kẻ thù dù có đông đến mấy cũng bị anh ấy đánh bại, lúc ấy em mới biết được cái gì gọi là bất khả chiến bại thực sự”.

Thẩm Hàn Lâm ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc cùng khâm phục, thì ra người mà anh ta gian khổ tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh anh ta!
Anh Đông nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt phức tạp.

Người ta bằng tuổi hắn, tu luyện cũng như hắn, hắn lại chỉ là một đệ tử trẻ tuổi của Chính Khí Tông, mà Diệp Thành đã trở thành người đứng đầu của cả thành Nam Ly, một kiếm uy chấn cả thiên hạ, khiến cho vô số Chân Quân phải cúi người bái phục.

“Khác biệt trên trời dưới đất chắc cũng chỉ như thế này mà thôi.

Trước đây coi thường Hoa tộc, bây giờ… cả quần đảo Nam Ngọc ai còn dám động đến Hoa tộc cơ chứ?”
Anh Đông thở dài chán nản, nở nụ cười ngượng ngùng chào Thẩm Hàn Lâm…
Mà lúc này, Diệp Thành đã chỉ còn cách Nam Sở hơn ba mươi trượng, cuối cùng có một vị tộc lão đứng lên.

“Diệp Chân Quân, xin hãy nghe tôi nói một lời, chuyện này chỉ là hiểu lầm…”
Có người nhận ra, vị tộc lão đó có bối phận là bác của Nam Sở, là anh em của Nam Ly Vương hiện tại.


Tu vi cũng đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, khi phối hợp với huyết mạch Lôi Giao thì thực lực có thể đạt tới Đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ.

Cũng có thể chiến đấu với anh vài chiêu, là cường giả tiếng tăm của vương tộc vương thành.

Địa vị vô cùng tôn quý, cho dù là Nam Ly Vương gặp được ông ta cũng phải có ba phần tôn trọng.
“Xoẹt!”
Nhưng Diệp Thành lại chỉ dùng một kiếm chém qua.

Trên kiếm Hiên Viên đã có nhiều vết gỉ sét loang lổ, cũng không thức tỉnh, chỉ lóe lên một luồng kiếm khí rồi lại ảm đạm như lúc ban đầu.

Nhưng luồng kiếm khí này lại có sức mạnh kiên cố không gì phá nổi, nó lập tức cắt xuyên qua hư không, tách cả người của tộc lão đó ra làm hai.

Thiên bảo có uy lực khủng khiếp đến cỡ nào co chứ? Cho dù là một tu sĩ phổ thông cũng có thể giết chết được Kim Đan đỉnh phong khi có thiên bảo, nó trong tay Diệp Thành lại càng mạnh mẽ đến cực điểm.

Vị tộc lão đó vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, đến chết cũng không hiểu nổi Diệp Thành làm sao có thể trực tiếp giết ông ta, còn không thèm nói một câu khách sáo với ông ta.

Tiếp theo lại có mấy vị cường giả vương tộc và tộc lão đứng dậy muốn khuyên anh.

Diệp Thành lại không chút do dự vung kiếm chém xuống.

Anh bước lên bảy bước, liền chém liên tiếp bảy kiếm chém chết bảy vị Chân Quân Xuất Khiếu.

Cho dù như thế sẽ khiến cho dây Khổn Tiên của Diệp Thành sẽ càng trói chặt hơn, cắm vào da thịt sâu hơn mấy tấc, cổ kiếm càng ngày càng ảm đạm, nhưng Diệp Thành cũng hề không nương tay một chút nào.

Cuối cùng, không có người nào dám đi ra ngăn cản nữa, khi Diệp Thành chỉ còn cách Nam Sở mười trượng,.

Hắn đã bị dọa đến nỗi ngã cả ra đất, cả người liên tục run rẩy sợ hãi, thậm chí còn không có cả dũng khí để chạy trốn.

Lúc này, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.

Một ông lão già cỗi xuất hiện, không biết đã sống được bao nhiêu tuổi, hai mắt đờ đẫn, tóc đã rụng gần hết chỉ còn lại một vài sợt tóc bạc lưa thưa trên đầu.


Lão ta ngồi xổm người xuống, thở hổn hển một cách mệt nhọc trước mặt Diệp Thành.

“Khụ khụ, dừng lại ở đây đi, ân oán hận thù của cả hai bên đã khiến cho vương tộc tổn thất hơn mười vị Chân Quân Xuất Khiếu, tổn thương lực lượng nghiêm trọng, chắc là đã có thể làm nguôi được cơn giận của các hạ rồi chứ…”
Mỗi lần ông lão ta nói ra một câu, đều phải dừng lại một lúc, dường như việc nói chuyện đối với lão ta là một chuyện vô cùng khó khăn, giống như ngọn nến lung lay trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Nhưng lại có tiểu bối của vương tộc kinh ngạc nói: “Là Nam Huyền lão tổ, ông cụ ấy vẫn còn sống ư?”
Nghe được cái tên này, không ít tu sĩ lâu năm sắc mặt đều biến sắc, dường như nghĩ đến một cái gì đó, đến cả chưởng môn của các môn phái lớn lúc này sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng.

“Anh Đông, Nam Huyền lão tổ là ai thế?”
Thẩm Hàn Lâm nghi ngờ hỏi, trong tình huống mà các tộc lão của vương tộc cũng không dám ngăn cản thanh kiếm của Diệp Thành mà lại có người dám đứng ra khuyên nhủ?
Anh Đông giờ phút này cũng không dám khinh thường Thẩm Hàn Lâm nữa, hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, lại vô cùng kinh ngạc nói ra: “Nam Huyền? Lẽ nào là người trong truyền thuyết kia, anh ruột của Nam Ly Vương đời trước, bác của Nam Ly Vương hiện tại?”
“Truyền thuyết nói lão ta là thiên tài bậc nhất cả ngàn năm mới có một, trong cùng thế hệ không ai có thể là đối thủ của ông ta, mấy ngàn năm trước đã tu thành Đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ, đáng tiếc là tài năng của lão ta bị che mờ bởi ánh hào quang rực rỡ Nam Ly Vương đời trước, cuối cùng chỉ có thể chán nản rút lui khỏi tranh đấu vương quyền.

Lão ta có thể sống được tới bây giờ chắc chắn là đã tự phong linh mạch, nếu không với tuổi thọ của lão, đã sớm hóa thành cát bụi rồi”.

Tuổi thọ của Chân Quân Xuất Khiếu chân chính cũng phải một hai ngàn năm, huyết mạch Lôi Giao vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể sống được hơn ba ngàn năm mà thôi.

Mà các đời Nam Ly Vương đến nay đã có người sống được cả hơn năm ngàn năm rồi.

Đối diện với một người trong truyền thuyết như thế, vô số người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Diệp Thành lần đầu tiên dừng lại nhìn về phía lão già phía trước, chỉ là ánh mắt lại ánh lên vẻ khinh thường không quan tâm: “Ông là cái thá gì mà dám ngăn cản tôi cơ chứ?”

Nhìn thấy cảnh này, Nam Huyền chầm chậm nhắm mắt lại: “Tên nhóc này nói đúng, nó là hậu duệ đời thứ ba của vương tộc chúng tôi, là người có thiên phú tốt nhất, không có nó, tương lai của vương tộc sẽ không còn người có thể kế thừa được nữa.

Giết người khác thì em trai tôi còn có thể bỏ qua, nhưng giết chết nó rồi thì chính là không chết không thôi, em trai tôi cho dù không muốn chiến thì cũng không thể không quyết một trận sống chết với cậu rồi”.

“Vậy thì gọi lão ta đến đây đi, tôi cũng đang định đi tìm lão ta đây”.

Diệp Thành phẩy phẩy tay áo, tác phong nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, giết Nam Sở như bóp chết một con kiến vậy, không có gì quá khó khăn cả.

Cả thành đều kinh hãi vô cùng, vô số người cúi đầu sợ hãi, không dám đối mặt trực tiếp với ánh mắt sắc bén của Diệp Thành.

Cho dù là chưởng môn hay gia chủ cả các môn phái lớn cũng phải cúi đầu kính cẩn trước vị cường giả mạnh mẽ đến mức bất khả chiến bại như thế này.

“Người cũng giết rồi, thành cũng phá rồi, uy danh cũng lập được rồi, các hạ nên rời khỏi đây được rồi chứ”.

Thái độ của Nam Huyền rõ ràng là rất lạnh nhạt, nhưng Diệp Thành ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén, chậm rãi nói:
“Không đủ, người trước đây dám can đảm ra tay với tôi, xúc phạm người Hoa tộc của tôi, bọn họ đều phải chết!”
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc