TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Chỉ dựa vào ông?”
Diệp Thành ha ha cười lớn, hai tay ôm trước ngực: “Ông nhanh chóng ra tay đi, mang toàn bộ những thứ mình có thể hiện ra để tôi chơi đùa một chút, nếu không… sợ rẳng ông không còn cơ hội đó nữa đâu”.


“Kiêu ngạo tự đại!”
Vẻ mặt của Huyết Ma trở nên sắc lạnh, thân hình như hóa thành một con dơi, lao nhanh về phía trước đánh ra một quyền.


Nhất thời cả thể giới như bị chấn động, nguyên khí náo loạn, nắm đấm màu máu cuộn trào cuồng bạo trên không trung, làn sóng Huyết khí cực lớn bao trùm bán kính mười thước xung quanh, cho dù là Võ Thánh tiến vào phạm vi này cũng sẽ lập tức bị hút khô.


Ngay lúc này, tất cả những người vẫn còn sống đang nín thở chăm chú theo dõi trận chiến này.


Nếu nói Huyết Ma là người mạnh nhất thế giới, thì Diệp Thành chính là người chưa từng bại trận ở thế giới này.


Bất khả chiến bại.


Người tu tiên cảnh giới Kim Đan chiến đấu với Huyền Tiên đỉnh phong của Trái Đất.


Hơn nửa năm sau khi sống lại tại Địa Cầu, Diệp Thành cuối cùng cũng có thể chứng kiến sức mạnh mạnh nhất Trái Đất này, ý chí chiến đấu của anh sôi lên, mái tóc dài buông thõng xuống, bộ quần áo đen bay phấp phới trong không trung, trong hai mắt lóe lên một tia sáng xanh rực rỡ.

va chạm với tia sáng đỏ trong mắt Huyết Ma, trong không trung liên tục vang lên tiếng nổ lách cách.


“Ầm!”
Trong ánh mắt cuồng nhiệt của vô số người, một quyền tỏa ra tia sáng xanh va chạm với móng vuốt của Huyết Ma, trận chiến kinh thiên động địa này, trận đại chiến Thần Cảnh mấy chục năm chưa từng thấy qua, cuối cùng cũng bùng nổ rồi.



“Ầm ầm!”
Khi quyền này va chạm với móng vuốt của Huyết Ma, toàn bộ khe núi bị chấn động cực lớn, ngay cả đỉnh núi cao hàng trăm mét cũng khẽ run lên, vô số băng tuyết từ đỉnh núi rơi xuống.


Lấy hai người làm trung tâm, mặt đất rung chuyển kịch liệt, giống như một trận động đất cực mạnh.

Một luồng năng lượng khổng lồ phát ra từ hai người họ lan ra trong tích tắc quét sạch bán kính hàng trăm mét.

Đến cả những người ở ngoài vùng chiến đấu đều bị làn sóng không khí khổng lồ này tác động khiến cho choáng váng không thôi, như thể họ đang ở trung tâm của cơn sóng thần cực lớn vậy.


“Quá kinh khủng”.


Đám người Đường Tuấn Nghị đã chết lặng lâu rồi, đây có còn là người không cơ chứ? Rõ ràng giống như cuộc chiến của những vị thần trong thần thoại vậy.


“Uỳnh!”
Khí kình quét qua vị trí của linh tuyền và Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa.

Pháp trận phòng ngự mà Diệp Thành bố trí từ trước đó ngay lập tức được kích hoạt.

Một luồng ánh sáng ngũ sắc bao trùm lấy linh tuyền và cây non.

Pháp trận phòng ngự này là do Diệp Thành sử dụng đầu lâu của Ma tộc mà trước đó anh lấy được để chế tạo ra, nó không chỉ có tác dụng kích thích linh hoa sinh trưởng mà còn đủ sức ngăn cản công kích của cường giả Huyền Tiên trong một thời gian ngắn.


“Lách cách!”
Hai người liên tục va chạm với cường độ cực cao, hai bóng dáng nhanh chóng bắn ngược về phía sau, trong tích tắc trên mặt đất bị xé ra một vết sâu mấy chục mét, Huyết Ma dùng tay thọc sâu vào dưới mặt đất mới ngăn lại được phản lực cực mạnh ảnh hưởng.


Mà lòng bàn chân Diệp Thành vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt trên mặt đất, an toàn tiếp đất.


Một chiêu này lại không phân cao thấp.


Diệp Thành liếc mắt nhìn về phía Huyết Ma, từ lúc luyện thành thân thể Hải Hoàng Lưu Ly đến nay, đây là cường giả đầu tiên anh gặp được có thể dùng thân thể va chạm mạnh mẽ mà không hề hấn gì.


Cơ thể của Huyết Ma mạnh hơn Joyce rất nhiều, đó là một thân thể Huyết Linh đã được thức tỉnh hoàn hảo rồi.

Mà vấn đề quan trọng nhất là về mặt sức mạnh mặc dù không bằng được Diệp Thành, nhưng khả năng hồi phục của Huyết Ma quá mạnh, cơ thể gần như là bất tử.


“Lại đến!”
Diệp Thành cười lớn bước lên, từng bước từng bước bay lên không trung.


Anh biến không khí vô hình làm cầu thang, lao thẳng về phía Huyết Ma, Huyết khí dâng trào xung quanh thân thể của anh, cả người trong suốt giống như lưu ly tạo thành, cơ thể vô cùng tinh khiết, máu huyết trong cơ thể giống như dòng chảy của con sông lớn phát ra âm thanh ầm ầm, cơ xương trong cơ thể giống như những viên pha lê chiếu sáng rực rỡ.


Lần này Diệp Thành cuối cùng cũng đã thúc đẩy được sức mạnh chân chính của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly.


Huyết Ma nhìn thấy Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa được bảo vệ không còn kiêng dè gì nữa, cười lớn một tiếng, ánh đỏ trong mắt tăng vọt, cả người chấn động liên tục, nguyên khí vô hình xung quanh hóa thành một cơn lốc xoáy màu máu.

Nó bị cơn lốc màu máu cuốn lấy, mạnh mẽ lao về phía Diệp Thành.



“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Cả hai lập tức giao thủ trên không trung.


Lần này khác với lần trước đánh nhau với Joyce, Joyce tuy đạt đến Ám Linh Tiểu Thành, nhưng cuối cùng vẫn kém Diệp Thành một bước, vừa ra tay đã bị Diệp Thành áp chế.


Mà Huyết Ma thì khác, lão ta là một Huyền Tiên hàng thật giá thật.

Đã tồn tại hơn năm nghìn năm, cho dù là tu vi, tầm nhìn, kiến thức, pháp thuật, đều đã khổ luyện đến cực hạn.


Hai người va chạm liên tục, đối với người ngoài mà nói giống như một luồng tia sáng màu xanh lam cùng một cơn lốc màu máu đang va chạm vào nhau.


Mỗi lần va chạm, đều như phát ra âm thanh của tiếng chuông Đại Lữ.

Cả khe núi đều bị chấn động do những âm thanh khủng bố này, Màng nhĩ của mọi người bị chấn động đến mức chảy cả máu vô cùng đau đớn.

Thậm chí mười cây số xung quanh đều chỉ nghe thấy âm thanh “Coong coong” vang lên, giống như một cái búa lớn liên tục gõ vào chuông đồng.


“Cạch!”
Huyết Ma dùng móng vuốt kẹp lấy vai của Diệp Thành, xé toang áo bào đen, móng vuốt để lại nhiều vết xước trên người của Diệp Thành trực tiếp móc xuyên qua da đâm thẳng vào trong xương, hiện lên bốn vệt máu sâu hoắm có thể nhìn thấy cả nội tạng bên trong.


Mà Diệp Trần quay lại vung quyền đánh về phía Huyết Ma, trực tiếp xuyên vào ngực trái của Huyết Ma, nổ ra một lỗ máu cực lớn trong lồng ngực của lão ta, bên trong lộ ra cả xương sườn và trái tim đang đập mạnh.


Hai người vừa đánh xong chiêu này liền cấp tốc rút lui.


Diệp Trần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vết sẹo trên vai, lần đầu tiên anh bị thương từ khi tu luyện thân thể Hải Hoàng Lưu Ly đến nay.


Cho dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng không có cách nào để lại dấu vết, vậy mà lại bị Huyết Ma đánh cho bị thương, có thể thấy được sự mạnh mẽ của đối phương.


Tiêu Nghĩa Tuyệt dùng tích lũy hơn trăm năm, đốt cháy sinh mệnh dùng thi triển chiêu thức “Tình là thứ gì”, một chiêu bình thường của Huyết Ma đã có uy lực tương đương rồi, thực sự quá mạnh mẽ.


Huyết Ma thân thể yếu hơn Diệp Thành rất nhiều, thương thế cũng nặng hơn nhiều, nhưng sức hồi phục mạnh đến đáng sợ, chỉ thời gian một nốt nhạc, vết thương trên ngực đã bắt đầu lành lại và nhanh chóng trở lại hình dáng ban đầu.


“Ta không chết được đâu, Diệp Tiên sư, cậu giết không được ta”.


Làm sóng tinh thần của Huyết Ma quét qua không trung, mang theo một cơn sóng thần phá không mà đến, hai tròng mắt đỏ như máu, khinh thường cười lớn.


“Cho dù là cường giả tu thành thần, nguyên thần hóa thân ngàn vạn, được mệnh danh bất tử, có thể dùng một giọt máu sống lại cũng không dám nói mình là thân thể bất tử.

ông chỉ là đồ tạp chủng trong Huyết tộc lại dám nhận mình là ‘bất tử’? Thật khiến cho người khác phải chê cười đấy”.


Diệp Thành ha ha cười lớn, anh thậm chí còn không hề ra tay, từ trong băng tuyết xung quanh kình khí hệ Thủy tự động bay ra nhập vào thân thể của anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thành nhanh chóng khôi phục về trạng thái ban đầu, như thể chưa từng bị thương.


Thân thể Hải Hoàng Lưu Ly ở trong vũ trụ là một trong những thần thể mạnh nhất, tất cả các nơi có nước có máu thì chính là địa bàn của Hải Hoàng, không gì không làm được!
Nhìn thấy cảnh này, Huyết Ma nheo mắt lại, ưỡn ngực lên hít một hơi thật sâu rồi phun ra một đàn dơi cực lớn.

Đàn dơi này nhiều đến hàng trăm con bay khắp mọi nơi xung quanh khe núi, khiến cho người khác vô cùng kinh hoàng.


Đàn dơi bay qua không trung, cả không khí cũng bị xé nát, từng đợt sóng siêu âm mà con người không thể nghe được vẫn tiếp tục truyền ra bốn phía, khiến mấy người đang theo dõi trận chiến cũng phải kinh hãi đau đớn bịt tai khuỵu xuống đất.


Chỉ có Diệp Thành bên này không khỏi nheo mắt lại:
“Phép thần thông?”


Bình luận

Truyện đang đọc