TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Quá mạnh, quá mạnh, trừ khi tên nhóc này là mãnh thú chuyển thế, nếu không dám cậu ta dám tay không đỡ kiếm chứ”.

      Một vị tán tu chân nhân liên tục lắc đầu.

      Sắc mặt các tông chủ của thất đại huyền môn hết sức nghiêm trọng, bọn họ đã quá coi thường Diệp Thành, sức mạnh của Diệp Thành đâu phải thiên tài có thể so được!”  
      Chỉ có Lữ Vân Trường, bố của hai chị em nhà họ Lữ lớn tiếng cười ha ha, còn khen con rể giỏi.

      “Kiếm thì tốt mà kiếm pháp lại dở quá!”  
      Diệp Thành vừa nói vừa đè lửa thần xuống.

Trong sự chấn động vang dội, Diệp Thành khắc từng đường phong ấn vàng chói lên thanh kiếm Thanh Huyền, cuối cùng, tiếng kêu của kiếm Thanh Huyền dần biến mất, giống như một con cá ươn vậy, không còn ngọ nguậy nữa.

      Lúc này, Vấn Kiếm lão tổ đã lộ ra vẻ sợ hãi.

      Diệp Thành đã phá được hết những sở trường của lão, còn tay không đỡ kiếm, thể hiện ra được sức mạnh thiên hạ vô địch của mình.

Lúc này, Vấn Kiếm lão tổ mới phát hiện, chàng trai trẻ đứng trước mặt là kẻ địch số một của mình.

      “Thập Tuyệt Kiếm Đạo!”  
      Cổ Kiếm Môn rất coi trọng ma vũ song tu, không chỉ luyện kỹ thuật phi kiếm mà còn tu luyện cả về kiếm khí nữa.

Mất đi phi kiếm, Vấn Kiếm lão tổ không hề hoảng loạn, lão vừa niết tay áo một cái, kiếm quyết bỗng biến thành kiếm chỉ, vừa chỉ tay một cái.

      “Ầm ầm!”.

Kiếm Hiệp Hay
      Nguyên khí trong bán kính mười dặm đều lấy lão làm trung tâm mà cuồn cuộn ào tới.

      Khắp trời đất, từng đường kiếm khí bắt đầu ngưng tụ lại, che lấp mười phương tám hướng, như sắp huỷ diệt trời đất đến nơi.


Toàn bộ đỉnh núi Hoành Lan bị hàng ngàn vạn đường kiếm khí bao phủ, cuối cùng, kiếm khí cuồn cuộn hoá thành lốc xoáy.

      Từng thanh kiếm khí đều khiến đất trời rung chuyển, những kiếm khí lốc xoáy như trụ trời, xé toạc mặt đất lao lên, vây quanh Diệp Thành.

      Uy lực đáng sợ như này khiến mọi người tái mét mặt mũi.

Mặc dù Thập Phương Diệt Tuyệt Kiếm Đạo là tuyệt học của Cổ Kiếm Môn nhưng chưa một người nào có thể thi triển được sức mạnh kinh thiên động địa như này.

      Thập Tuyệt Kiếm Đạo của Nam Ly Vương đúng là còn kém xa vài ngàn dặm.

      “Không hổ là người đứng đầu thất đại huyền môn, chỉ cần mỗi kiếm pháp này cũng đủ để đè bẹp tông môn thượng cổ”.

      Vô Thiên Phật tán thưởng.

      Vậy nhưng Diệp Thành không có gì là kinh sợ, anh giẫm chân lấy đà nhảy lên, một vệt sáng vàng hiện ra như tia nắng xuyên qua bầu trời.

      “Đoàng đoàng đoàng!”  
      Hàng loạt lốc xoáy kiếm khí tụ lại đều bị Diệp Thành dùng nắm đấm đánh tan.

Mấy thanh kiếm khí đủ để chém vàng chặt thiếc kia lao vào người Diệp Thành lại chẳng khác gì những hạt mưa bình thường, chẳng gây ra được chút sát thương nào, thậm chí đến cả hào quang xung quanh người Diệp Thành cũng không bị vỡ.

      “Tụ!”  
      Vấn Kiếm lão tổ phát quyết, phẩy tay áo một cái.

      “Rầm!”  
      Chín lốc xoáy kiếm khí nối dài hàng ngàn mét giống như những con rồng khổng lồ, hung hãn lao về phía Diệp Thành từ bốn phương tám hướng.

những kiếm khí này xoáy cao, sắc bén như máy cắt kim loại, ầm ầm xông về phía Diệp Thành, liều mình chèn ép anh, muốn xé anh thành nghìn mảnh.


      “Keng keng keng!”  
      Trên bầu trời không ngừng vang lên âm thanh kim loại va chạm vào nhau, chẳng khác nào dao sắc cứa vào sắt thép, vô cùng chói tai.

      Núi Hoành Lan sau khi khôi phục linh khí đã trở nên chắc chắn hơn, đủ để hứng chịu những trận đấu của các Chân Quân, hiện giờ cũng đã xuất hiện những vết chém sâu đến cả chục mét.

Nếu là đỉnh núi bình thường chắc đã bị san bằng cả nghìn mét ngay khi Vấn Kiếm lão tổ sử dụng Vô Thiên kiếm pháp rồi.

      Tiếc là cho dù những thanh kiếm khí kia có sắc bén đến đâu, tốc độ có nhanh cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể làm được gì Diệp Thành.

      Diệp Thành đứng giữa chín lốc xoáy kiếm khí, xung quanh bị bao phủ bởi kiếm khí, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chùm ánh sáng vàng cảm giác như có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng anh đứng im bất động, cả cơ thể toát lên sự ngạo nghễ, hiên ngang, bất diệt.

      Thần thể chí cường đã gần đạt tới cảnh giới vạn pháp bất xâm.

      “Ngưng!”  
      Vấn Kiếm lão tổ đanh mặt lại, lật tay thêm lần nữa.

      Chín lốc xoáy kiếm khí bự chảng như cây đại thụ bỗng ngưng đọng lại thành những sợi dây xích nhỏ mảnh, mỗi cái chỉ to cỡ cánh tay trẻ em.

Mỗi sợi dây xích đều là ngưng đọng của vô số kiếm khí, một khi phát nổ là đủ để san bằng ngọn núi cao ngàn mét.

      Chín sợi dây xích này quấn quanh Diệp Thành, thậm chí còn áp chế được cả hào quang quanh người anh.

      “Sắp thắng rồi!”  
      Rất nhiều Chân Quân tu vi thấp không thể nhìn rõ được chuyện đang xảy ra ở bên trong, còn bị lốc xoáy kiếm khí buộc lui ra xa.

Lúc này, bọn họ trông thấy Diệp Thành bị chín sợi xích trói chặt, lập tức lộ ra sự vui mừng.

      Chỉ có đám người Vô Thiên Phật lộ ra vẻ bất an, hô lên không hay rồi.


      Tiếc là đã quá muộn, bên trong dây xích long quyển bỗng dội lại một tiếng nổ lớn.

      “Khai!”  
      Ầm ầm!  
      Giống như một quả bom phát nổ.

      Một lượng chân nguyên lớn phát nổ từ trên người Diệp Thành, bắn mạnh ra tứ phía.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thành thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình kể từ khi bước vào giai đoạn Tiên Thiên trung kỳ, sức mạnh ấy đúng là long trời lở đất, thậm chí còn xuất hiện một đám mây hình nấm nhỏ trên đỉnh núi Hoành Lan.

      Chín sợi dây xích ngay lập tức bị nổ tung thành tro bụi.

      Chứng kiến cảnh này, Vấn Kiếm lão tổ cứng đơ người, vô thức lùi lại phía sau.

Trong màn sương khói, Diệp Thành chắp tay sau lưng xuất hiện, ánh mắt đỏ rực, giọng nói vang vọng đất trời giống tiếng sấm.

      “Vấn Kiếm lão tổ, chỉ có vậy thôi sao?”  
      Trong nháy mắt, những người chứng kiến cảnh tượng này đều mặt tái mét.

      Núi Hoành Lan  
      Gió bão cuồn cuộn, khÔng khí như dậy sóng, sức mạnh đáng sợ đang bao trùm lên ngọn núi cao cả ngàn mét.

Bao nhiêu Chân Quân có mặt trên đỉnh núi đều kinh sợ, nhìn về phía chiến thần đang được bao bọc bởi ánh vàng lấp lánh.

      Còn dưới núi, mặc dù mọi người của tông môn Thượng Cổ không thể nhìn thấy được cảnh tượng chiến đấu trên đỉnh núi nhưng sớm đã có người tu tiên, thi triển thuật Thuỷ Vu, thuật Hoan Quang,… các thuật phát truyền hình hàng ngàn dặm để hiện ra một màn hình lớn, phát lại toàn bộ tình hình trên đỉnh núi cho mọi người.

      “Diệp Thành này sao lại mạnh đến vậy?”  
      Ai nấy đều kinh ngạc.

      Trước khi trận chiến này diễn ra, không một người nào coi trọng Diệp Thành, hơn nghìn vạn người của tông môn thượng cổ đều cho rằng Diệp Thành thua là cái chắc, chỉ không biết có giữ được mạng không.

      Kiếm thuật của Vấn Kiếm lão tổ rất lợi hại, thiên hạ vô địch, đâu dễ gì một thằng nhóc mới hai mươi tuổi có thể đánh lại?  
      Vậy nhưng khi bắt đầu trận chiến, mọi người phát hiện, từ đầu tới cuối, Vấn Kiếm lão tổ đều ở thế hạ phong.


Bất luận là kinh thiên kiếm thuật hay tuyệt thế thần binh cũng chẳng là gì đối với Diệp Thành.

      “Thì ra anh ta mạnh đến vậy à…”  
      Lâm Thất Thất lẩm bẩm.

      Cơ thể của cô mảnh mai, thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp như thần nữ long cung lộ ra vẻ chua xót.

      Diệp Thành hết lần này đến lần khác hành động vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Mỗi khi Lâm Thất Thất cảm giác như mình đã nhìn thấy anh thì Diệp Thành lại khiến cô ấy bất ngờ.

      “Sư phụ giỏi quá!”  
      Lâm Cửu Nhi lập tức nhảy lên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, còn mặt mũi những người khác của thất đại huyền môn và Liệt Diễm Cốc đều đen như than, căng thẳng nhìn lên màn hình.

      Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn.

      “Ầm!”  
      Sau khi Diệp Thành thể hiện sức mạnh thực sự của mình, anh không còn nương tay chút nào, trực tiếp tung một quyền xẹt ngang, bộc phát khí tức, một luồng khí kéo dài trong không trung, đấm thẳng về phía Vấn Kiếm lão tổ.

      “Vô Ảnh Kiếm Độn!”  
      Vấn Kiếm lão tổ không hổ là người đứng đầu của tông môn thượng cổ, đến lúc này vẫn không hoảng loạn.

      Cả cơ thể lão bỗng biến thành một kiếm ảnh trong suốt, kiếm ảnh này dường như không tồn tại trên thế giới, bao nhiêu kinh khí đều xuyên qua kiếm ảnh này.

      Đây là kiếm pháp vô thiên bảo mệnh của Cổ Kiếm Môn, được biết đến, một khi được thi triển sẽ không có chuyện thất bại.

      “Đùng!”  
      Diệp Thành vẫn là Tiên Đế chuyển thế, sao có thể bị chút kiếm pháp cỏn con này làm khó, trực tiếp đấm một quyền.

      Cú đấm như một cái đinh đột ngột ghim vào hư không, sau đó lấy Diệp Thành làm trung tâm, bầu không khí trong vòng bán kinh mười trượng bỗng run lên, giống như một cuộn tranh bị con người rung lắc, mọi thứ trong bức tranh đều bị rũ ra ngoài.

      Quyền chấn hư không.!  


Bình luận

Truyện đang đọc