Núi Minh Nguyệt cũng là ngọn núi nổi tiếng ở Yên Kinh, mà trong sơn trang nhà họ Tần tập trung những người quyền lực và một nửa thế gia hàng đầu ở Yên Kinh.
Diệp Thành lại đứng trên tất cả, tựa như đế vương.
Một chân anh đạp lên đỉnh Yên Kinh, ngạo nghễ nhìn xuống bốn phương.
Đợi sau khi gia chủ nhà họ Chu dẫn theo cậu ấm tiến vào, quỳ xuống xin tha, Tiêu Dao thấy tiệc sắp tàn thế là tiến lại gần hỏi: “Diệp Tiên sư, bố, người của Cổ Kiếm Môn quỳ ở bên ngoài nên xử lý thế nào ạ?”
“Để ông cụ Tiêu quyết định đi”.
Diệp Thành thuận miệng nói ra một câu, anh hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Tiêu Nghĩa Tuyệt híp mắt lại, thờ ơ nói: “Đánh gãy một chân của bọn họ, đuổi ra khỏi Yên Kinh”.
“Bố?”
Tiêu Dao biến sắc, định khuyên ngăn.
Mặc dù đệ tử của Cổ Kiếm Môn hung hăng càn quấy, nhưng dù sao cũng là người của thất đại huyền môn.
Trước kia nhà họ Tiêu khoanh tay đứng nhìn còn giải thích được, bây giờ nếu đánh gãy chân bọn họ thì bọn họ sẽ ghi thù nhà họ Tiêu, Cổ Kiếm Môn cũng sẽ bất mãn với nhà họ Tiêu.
Ngay cả Tiêu Phúc đứng bên cạnh cũng tỏ ra do dự.
“Làm theo lời bố nói”, Tiêu Nghĩa Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vâng”, Tiêu Dao chỉ đành vâng lời đi làm.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Thành nở nụ cười sâu xa.
Xem ra trong lúc mình ăn uống, vị Kiếm Thần này đã nghĩ thông suốt sự việc rồi.
Không sai, Tiêu Nghĩa Tuyệt thật sự đã nghĩ thông suốt.
Nếu chuyện mang tính quyết định đã xảy ra, vậy thì cứ dứt khoát trở mặt, tuyên bố lập trường đanh thép của Hoa Hạ với thế giới.
Kẻ xúc phạm thiên uy của Hoa Hạ, dù ở xa cũng phải chết!
Bữa tiệc mau chóng kết thúc, Tiêu Nghĩa Tuyệt cung kính mời Diệp Thành ở lại phủ Tiêu, ngỏ ý có một số vấn đề về tu hành muốn nhờ Diệp Thành chỉ bảo.
Diệp Thành liếc mắt nhìn Tần Thư Dao được gia chủ của các thế gia ở Yên Kinh vây quanh, gật đầu đồng ý.
Lần này đến đây chủ yếu là để tăng thêm uy danh cho tập đoàn Thương Khung, vậy nên Diệp Thành đóng vai ác, để Tần Thư Dao ra ngoài thu phục lòng người.
Vừa cứng vừa mềm thì mới có thể khiến những thế gia khó trị ở Yên Kinh khuất phục.
Về phần những gia tộc như nhà họ Liễu, lúc này căn bản không cần Diệp Thành ra tay, các nhân vật lớn nóng lòng muốn nịnh hót Diệp Thành và tập đoàn Thương Khung cũng có thể dễ dàng xé bọn họ ra thành từng mảnh.
“Đi thôi”.
Diệp Thành đứng dậy, đi theo Tiêu Nghĩa Tuyệt…
Chuyện xảy ra ở sơn trang nhà họ Tần vào tối hôm nay được lan truyền khắp Yên Kinh với tốc độ nhanh như tia chớp, Yên Kinh nhất thời trở nên sôi sục.
Diệp Thành không hề biết sự hỗn loạn trong tầng lớp cao của xã hội Yên Kinh lúc này, mà anh cũng lười quan tâm.
Dưới sự dẫn đường của Tiêu Nghĩa Tuyệt, Diệp Thành dẫn theo Aokawa Sayuri, Lục Tinh Hà và đồ đệ của anh ta đến một đình nghỉ mát giữa sườn núi.
Nơi này giống như một sân phẳng nhô ra từ sườn núi, ba phía đều là bầu trời cao mấy trăm mét, chỉ có một mặt nối liền với vách núi.
Quanh đó năm mét có bày một chiếc bàn đá và bốn chiếc ghế đá phong cách cổ xưa.
Ngồi xuống ghế đá, cách đó vài bước là vách núi cheo leo, mây mù lượn quanh.
Từ nơi này có thể nhìn ra xa xa Yên Kinh, trông xuống ánh đèn của muôn nhà.
“Nơi này của ông cụ Tiêu đúng là độc đáo thật”, Diệp Thành tán thưởng.
Có lẽ ngày nào Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng ngồi đây nhìn ra khắp Yên Kinh, bởi vậy mới tạo thành khí phách hoài bão to lớn, quả thật vượt xa người thường, không hổ là rường cột của Hoa Hạ.
“Tôi ở đây chỉ có thể nhìn thấy Yên Kinh, còn Tiên sư ở trên chín tầng trời, nhìn xuống khắp thế giới.
Cho dù trên thế gian hiện nay thật sự có nhân vật toàn năng cảnh giới Nguyên Anh thì e rằng cũng không phải đối thủ của Diệp Tiên sư”.
Tiêu Nghĩa Tuyệt vuốt râu cười nói, trong mắt hiện vẻ đắc ý, dường như cũng rất hài lòng với đình nghỉ mát này.
Tiêu Nghĩa Tuyệt khẽ lắc đầu: “Tôi cũng có nghe nói về trận chiến giữa cậu và Huyết Ma lão tổ, nhưng Vấn Kiếm lão tổ hoàn toàn khác với gã quỷ hút máu đó”.
“Ồ? Khác thế nào?”, Diệp Thành híp hai mắt, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Huyết Ma lão tổ quả thật là Huyền Tiên đỉnh cao, nhưng dù gì lão ta cũng không có Kim Đan, thực lực thua kém cảnh giới Xuất Khiếu chân chính rất nhiều.
Hiện giờ tôi cũng là Huyền Tiên cấp bậc cao, cách đỉnh cao cũng chỉ có nửa bước, nhưng mấy ngày trước xảy ra xung đột với Vô Thiên Phật, nói đúng ra, tôi vẫn thua thiệt hơn nhiều”.
Khi Tiêu Nghĩa Tuyệt nhắc tới chuyện này dường như đã chạm tới vết thương, không kìm được vừa ôm ngực vừa hồi tưởng lại.
Tiêu Dao đang pha trà, Aokawa Sayuri đứng hầu hạ bên cạnh và hai sư đồ Lục Tinh Hà đều dỏng tai nghiêm túc lắng nghe.
Chuyện mà Tiêu Nghĩa Tuyệt kể là trận chiến giữa Huyền Tiên và đại tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, trên khắp thế giới chưa chắc đã tìm được bao nhiêu ví dụ.
Dù là ở Long Đằng thì đây cũng là tuyệt mật trong tuyệt mật.
Ngay cả Tiêu Dao cũng chưa từng nghe bố mình kể lại trước đây.
“Người tu tiên quả thật khác xa chúng ta.
Vô Thiên Phật chỉ mới đến cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, nhưng dựa vào sức mạnh của kim đan lại có thể đối kháng với Thiên Vấn kiếm pháp của tôi, thậm chí còn cứng rắn chống đỡ chiêu ‘Tình là thứ gì’ giống cậu năm xưa”.
Tiêu Nghĩa Tuyệt kể đến đây, tâm trạng kích động, không kìm được ho mấy tiếng: “Kim Đan thực sự là thứ rất quan trọng, là ngọn nguồn sức mạnh của người tu tiên.
Bình thường họ cất trữ chân nguyên nội kình ở trong đó, đến lúc sử dụng bộc phát toàn lực thì gần như mạnh gấp ba lần võ giả thuật sĩ bình thường chúng tôi”.
“Nói cách khác, cho dù Vấn Kiếm lão tổ chưa đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nhưng chí ít cũng mạnh hơn Huyết Ma gấp ba lần.
Diệp Tiên sư, cậu nhất định không được sơ ý…”
- ------------------.