TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



"Quả thật là làm càn.

Bất cứ một vị trưởng lão hay nhân vật cấp cao nào, thậm chí là một thiên tài của thế hệ trẻ nào ở đây cũng đều xuất sắc hơn luyện đan sư họ Diệp này.

Cậu Hà e là không biết, cậu Diệp đây ngay cả luyện một linh đan thượng phẩm còn khó khăn nữa là".

Hác trưởng lão cũng hừ lạnh.

Hác trưởng lão có địa vị rất cao trong viện trưởng lão, xếp thứ hai, còn là lão tổ trong tộc của Hác Tư Văn.

Lời của ông ta và lời khi nãy của Nộ Diệm trưởng lão chỉ thoáng chốc đã ngăn chặn lời đề nghị của Hà Cửu Hằng.

Mà Tiểu đan vương Hác Tư Văn trừ sắc mặt khó coi lúc ban đầu ra thì nhanh chóng hồi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong ban đầu.
Hắn vô cùng tự tin vào bản thân mình, cho dù có thất bại cũng tuyệt đối không bại bởi loại người như Diệp Thành.

.

ngôn tình hay
Các vị trưởng lão có sức ảnh hưởng đều mở lời, môn chủ Vương Hải Bằng sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi, hiển nhiên ông ta cũng cho rằng Hà Cửu Hằng đang làm càn.

Ngay cả Đường Đoạn Lãng nghe xong cũng nhìn Hà Cửu Hằng, thấy lạ rằng vì sao hắn ta lại chọn một đại sư luyện đan.

Nhưng Hà Cửu Hằng không hề tức giận chút nào mà lại nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghiền ngẫm:
"Vương môn chủ, các vị trưởng lão, xem ra các vị vẫn chưa nhìn ra thân phận của vị luyện đan sư họ Diệp này".
"Lời này có ý gì?"
Đám người môn chủ đều sững sờ.

Đám người Lữ Khinh Vũ, Chúc Thành Hòa cũng kinh ngạc.

Chẳng lẽ Diệp Thành còn có thân phận nào khác sao? Chỉ có Diệp Thành là vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, hoàn toàn không kinh ngạc, anh ung dung nhìn Hà Cửu Hằng.

"Vị luyện đan sư họ Diệp này không phải đại sư luyện đan bình thường.

Anh ta còn có một danh hiệu khác...!là Bích Hải đan sư!"
Hà Cửu Hằng nhẹ nhàng nói, ánh mắt xẹt qua sự sảng khoái.


Mà Bạch Tiểu Huyên tuy sắc mặt không đổi nhưng cũng mừng thầm trong lòng.

Cô ta không biết những người có mặt ở đây có thể khống chế Diệp Thành hay không, nhưng ít nhất thì khiến người ta ghét anh cũng được.

"Thích giả heo ăn thịt hổ đúng không, hôm nay tôi sẽ vạch trần anh trước mặt mọi người!"
Hà Cửu Hằng vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều vô cùng nghi hoặc, không hiểu cái tên này có ý nghĩa gì.

"Bích Hải đan sư là ai?"
"Chưa từng nghe nói, nhưng nếu cậu Hà đã nói vậy thì chắc là rất lợi hại".

Nhưng những người thông tin nhanh nhạy thì mặt biến sắc, dường như nhớ tới thứ gì đó.

Đặc biệt là Chúc Thành Hòa, hắn vốn là đan sư chuyên đi ngao du khắp nơi nên biết rõ nhất.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc không thôi.

"Bích Hải đan sư, đan đạo vô song, pháp thuật mạnh mẽ vô địch, được xưng là đại tông sư hàng đầu của đan đạo Hoa Hạ.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy chắc chắn luyện linh đan thượng phẩm cỏn con chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay".

Hà Cửu Hằng mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lại vô cùng lạnh lẽo.

"Đứng đầu đan đạo Hoa Hạ!"
Sáu chữ này vừa nói xong, gần như tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi.

Câu nói này hiển nhiên là không coi Thần Đan Môn ra gì.

Cho dù chính Đan Vương e là cũng không dám ăn nói ngang ngược thế này.

"Hay cho một kẻ đứng đầu đan đạo Hoa Hạ, hay cho một đại tông sư mạnh mẽ vô song!"
Nộ Diệm trưởng lão cười lạnh, đôi mắt cháy lên ngọn lửa hai màu đen trắng.

"Không ngờ Thần Đan Môn chúng ta lại có một đại tông sư tuyệt thế như vậy, chúng ta có phải nên vui mừng không, hay là nên hoan hô nhảy nhót?"
Hác trưởng lão cũng nói với giọng quái gở.

Lúc này cho dù có ngu thế nào đi chăng nữa cũng có thể nghe ra.


Hà Cửu Hằng vốn không phải đang giúp Diệp Thành mà là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Một người bình thường chẳng có gì đặc biệt như vậy đột nhiên tuyên bố mình là người mạnh nhất thiện hạ, nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Danh hiệu đệ nhất nặng nề đến thế nào chứ, đó đâu phải là thứ người phàm có thể gánh vác được?
"Diệp đan sư, cậu nói thế nào về lời của cậu Hà?"
Vương Hải Bằng ngồi chỗ cao nhất trong đại điện, sắc mặt bình thản, nói với vẻ không mừng không giận.

Bắt chợt, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào người Diệp Thành, đợi câu trả lời của anh.

Lúc này, nếu Diệp Thành là người thông minh thì cho dù anh có phải Bích Hải đan sư hay không anh cũng phải lập tức phản bác, tuyệt đối không được thừa nhận thân phận này, càng không thể thừa nhận cái hư danh đứng đầu đan đạo Hoa Hạ.

"Đúng vậy.

Nếu như không còn ai khác thì tôi chính là Bích Hải đan sư mà mấy người nói.

Mặc dù tôi không thích danh hiệu này lắm, tầm thường quá".

Diệp Thành nhún vai, nói rất tùy tiện: "Còn về việc cái gì mà đứng đầu đan đạo Hoa Hạ ấy ạ...!Cũng không hề sai, nếu xét về thuật luyện đan thì cả Trái Đất này tôi là người có thuật luyện đan mạnh nhất".

Thực ra với sự nhạy hén của Diệp Thành thì sao có thể không nhận ra sự hãm hại của Hà Cửu Hằng? Anh từ trước tới nay đều không có hư danh là đứng đầu đan đạo Hoa Hạ, cũng hoàn toàn không cần phải chịu áp lực do hư danh này mang đến.

Nhưng anh khinh thường việc phản bác, đường đường là Tiên Đế, anh làm việc thế nào còn cần phải giải thích với đám tép riu này sao?
Hơn nữa anh cũng chỉ nói thật mà thôi, nhưng anh không biết, lời nói của anh lại như sấm đánh bên tai.

"Hừ!"
Nộ Diệm tông sư tức giận hừ lạnh.

Hác trưởng lão cũng phất tay áo trách mắng: "Tên ranh ngông cuồng!"
Những trưởng lão khác hoặc là sắc mặt không vui, hoặc là thất vọng lắc đầu, hoặc là vẻ mặt giận dữ.

Nhiều người thuộc thế hệ trẻ của Thần Đan Môn đều nhao nhao giận giữ quát mắng, nói rằng Diệp Thành không biết vị trí của mình ở đâu.

Danh hiệu này nếu truyền ra ngoài thì đủ để khiến cả Thần Đan Môn vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thể ngóc đầu lên nổi.


Có nhiều thanh niên có hảo cảm với Diệp Thành như Trương Văn Hạn cũng thầm thất vọng.

Hác Tư Văn cũng lắc đầu, ánh mắt khinh miệt.

Từ đầu đến cuối hắn đều không coi Diệp Thành là đối thủ của mình.

"Quá ngu xuẩn".

Lữ Khinh Vũ cũng nhíu mày.

Ban đầu Lữ Khinh Vũ còn cho rằng Diệp Thành liên tiếp tăng chín hạng nên đầu óc không tỉnh táo.

Giờ xem ra đâu chỉ là không tỉnh táo mà là mất lý trí luôn rồi.

Làm sao có thể ăn nói linh tinh những lời như vậy chứ?
"Vương môn chủ, đệ tử của Thần Đan Môn các người xem ra rất có cá tính".

Đường Đoạn Lãng bật cười khẽ.

Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, tựa như ánh sáng tựa như lưỡi kiếm, nhưng Diệp Thành mỉm cười đáp lại, hoàn toàn không để ý.

"Chuyện này là do tôi đây quản giáo không nghiêm, để khách quý phải chê cười rồi".

Sắc mặt Vương môn chủ hơi khó coi.

Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Thành, nói với sắc mặt không đổi:
"Diệp đan sư, hoặc là Bích Hải đan sư, tôi không quan tâm cậu có lai lịch như thế nào hay có ý đồ gì.

Đệ tử mà Thần Đan Môn chúng tôi thu nhận trước nay đều phải trung thành với Thần Đan Môn.

Kẻ có ý nghĩ xấu xa, ngang ngược kiêu ngạo, lòng dạ hiểm ác như cậu, thứ cho Thần Đan Môn chúng tôi không thể thu nhận!"
Nói rồi, Vương Hải Bằng khẽ quát:
"Trưởng lão chấp pháp đâu rồi? Đuổi kẻ này ra khỏi Thần Đan Môn, xóa bỏ tất cả cấp bậc, thu hồi tất cả thuật luyện đan.

Đồng thời báo cho các môn phái, thế gia, liên minh luyện đan lớn trên khắp thiên hạ, để họ vĩnh viễn không nhận kẻ này".

Vương Hải Bằng là môn chủ, từng chữ từng từ đanh thép, không thể chối cãi.

Nộ Diệm trưởng lão quản lý hình luật liền bước nhanh ra hô tuân lệnh.

Mỗi một từ Vương Hải Bằng nói ra là sắc mặt của mọi người xung quanh lại trắng thêm một phần.

Đến cuối cùng, nhiều đệ tử trẻ tuổi đều câm như hến.


Họ nhìn Diệp Thành với ánh mắt vô cùng đồng tình và thương hại.

Đuổi ra khỏi Thần Đan Môn, thu hồi thuật luyên đan, xóa bỏ cấp bậc, lại thêm cả việc truyền tin đến tất cả các tông môn nữa.

Sau này Diệp Thành thậm chí còn không có tư cách làm luyện đan sư.

Không có một ai dám thuê Diệp Thành, nếu không sẽ đối địch cả giới luyện đan.

"Quá thảm luôn".

Có người lắc đầu.

"Đáng đời, ai bảo anh ta ngông cường ngang ngược chứ, dám ăn nói như vậy trước mặt môn chủ và khách quý.

Đứng đầu Hoa Hạ, luyện đan sư nào dám nói ra câu này chứ? Nếu các đồng đạo trong các tông môn lớn mà tin thì e là ngay ngày hôm sau sẽ đánh giết đến tận thành phố Thần Đan chúng ta để phân cao thấp".

Có một người cười lạnh.

Chỉ có một số ít người đồng tình với Diệp Thành.

Còn phần lớn mọi người đều vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Thành liên tiếp tăng lên chín cấp, vô cùng nổi bật, thế nên bị người ta ghen ghét từ lâu, lúc này tất nhiên có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng.

Ngay cả Lữ Khinh Vũ cũng thầm than trong lòng, cô ta biết một khi môn chủ đã hạ lệnh thì không thể cứu vãn.

"Diệp đan sư, xin mời".

Nộ Diệm tông sư đi lên trước, sắc mặt đanh thép, cơ thể có uy nghiêm tầng tầng lớp lớp tựa như ngọn lửa chói mắt.

Vị tông sư khống chế lửa hàng đầu của thành phố Thanh La này không chỉ có thuật luyện đan đáng kinh ngạc mà còn là một cao thủ Kim Đan hậu kỳ vô cùng mạnh".

"Xong rồi".

Trường Văn Hạn lắc đầu.

Nộ Diệm trưởng lão đích thân ra tay thì đã không thể nào cứu vãn được nữa.

Hác Tư Văn quay đầu đi, hoàn toàn không quan tâm bởi trong mắt hắn, Diệp Thành là một kẻ đã chết, ít nhất thì không thể nào có bất cứ tiền đồ gì trên con đường luyện đan được!
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc