TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào thủy kính, căng thẳng dõi theo.

Giờ Diệp Thành đang giẫm lên mây trời, ngạo nghễ nhìn xuống cả giới tông môn Thượng cổ. Chẳng lẽ Thánh Thiên Cung còn có cường giả lánh đời nào đó tồn tại sao? Nhưng cho dù là cường giả mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn Vấn Kiếm lão tổ hay Thánh Thiên Đế được bao nhiêu? Ít nhất cũng phải đến thêm bảy tám Tiểu Thiên Quân mới có thể ép lui Diệp Thành.

"Đạo hữu tiền đồ rực rỡ, truyền thừa cao thâm, sau này chắc chắn sẽ vào được Nguyên Anh, tại sao cứ phải ép ta", chủ nhân của tiếng thở dài đó lên tiếng.

Nguyên Anh?

Mọi người sững sờ, đó không phải là cảnh giới của Thiên Quân thực sự sao?

"Tôi vốn không muốn quan tâm, nhưng Thánh Thiên Đế làm mưa làm gió ông không quản, Hoa tộc chịu bắt nạt ông không quản, thất đại huyền môn và Hoa Hạ khai chiến ông vẫn không quản, chẳng lẽ người mà năm đó Hiên Viên Đại Đế lưu lại lại là một kẻ chẳng thèm quan tâm đến sự đời như thế này sao?"

Diệp Thành cười lạnh.

"Hôm nay tôi tới đây là để biết một vấn đề. Năm đó người hạ lời nguyền huyết mạch cho Hoa tộc...rốt cuộc là ai?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ, đạo hữu hãy về đi".

Người đó lạnh nhạt nói.

"Không nói ra thì tôi sẽ tiêu diệt cả tông môn, chém chết tất cả các đệ tử, hủy diệt Thánh Thiên Cung, sau đó rút cạn biển sông". Ánh mắt Diệp Thành sắc bén tựa kiếm, máu huyết sôi trào.

Nợ máu mấy nghìn năm nay của Hoa tộc, áp lực mà ái tướng Ân U Liên của anh phải chịu, còn có thanh kiếm gãy mà năm đó Hiên Viên Đại Đế để lại, từng chuyện từng chuyện lúc nào cũng nhắc nhở Diệp Thành...

Thù này không báo, mãi mãi không thành tiên!

"Chẳng lẽ các hạ cho là ta dễ bị bắt nạt hay sao?"

Người đó nói lạnh lùng.

"Hoặc là nói ra tên đầu sỏ gây tội, thần phục dưới chân tôi, hoặc là cút ra đấu với tôi một trận".

Diệp Thành từng bước một ép sát, không hề khách khí.

"Hay lắm, hay lắm! Hiên Viên Lung này trấn giữ giới tông môn Thượng cổ vô số năm, lần đầu tiên có người dám khiêu chiến bản tôn. Vốn ta còn nể tình cậu tu hành không dễ dàng mà không muốn tính toán, nhưng đã liên quan đến thiên cơ thì bản tôn không thể không xuất hiện!"

Người đó đó giận quá hóa cười, giọng điệu càng lạnh lẽo.

Lúc tên lão ta được thốt ra, chị em nhà họ Lữ đột nhiên phát hiện cả người Lữ Vân Trường bắt đầu run rẩy kịch liệt, sắc mặt vô cùng kinh hãi, cứ như nghe thấy chuyện gì khủng khϊế͙p͙ lắm.

"Lão tổ, sao vậy ạ?"

Hai cô gái nghi hoặc không thôi.

"Hiên... Hiên Viên Lung. Đó...đó là tên của Phong Lung Thiên Quân", răng Lữ Vân Trường va lập cập, nói.

"Phong Lung Thiên Quân?"

Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó sắc mặt họ thay đổi.

Với người của giới tông môn Thượng cổ thì cái tên này như sét đánh bên tai. Từ nhỏ tới lớn họ đã nghe không biết bao nhiêu lần. Bởi vì...lão ta là hậu duệ của Hiên Viên Đại Đế, vị Thiên Quân cuối cùng của giới tông môn Thượng cổ!

"Nhưng Phong Lung Thiên Quân vạn năm trước không phải đã tọa hóa rồi sao?"

Chị em nhà họ Lữ ngớ người ra, lúc đang hỏi thì có tiếng động vang lên.

"Ầm ầm!"

Một luồng tinh khí bắn ra từ trong Thánh Thiên Cung, xông thẳng lên trời tựa như một làn khói thẳng tắp. Nó thổi bay mây trời, khiến những ngôi sao đầy trời xuất hiện. Ngay sau đó, mọi người cảm thấy trong Thánh Thiên Cung dường như có một con hung thú vô cùng đáng sợ đang thức tỉnh.

Nó vô cùng đáng sợ, uy thế mạnh mẽ như núi đè xuống che trời lấp biển.

"Bốp!"

Phạm vi mười dặm xung quanh thành phố Huyền Đô đột nhiên vang lên tiếng ầm, sau đó lún xuống sâu ba tấc, cứ như có một bàn tay đè xuống.

Vô số người bị áp lực này ảnh hưởng tới nỗi nghiêng ngả ngã xuống đất, cho dù là cường giả Kim Đan cũng không thể đứng vững. May là có một màn sáng ngũ sắc vọt lên từ trong thành phố Huyền Đô bao phủ mọi người vào trong, chặn lại luồng uy thế này, nếu không có một số người thậm chí sẽ bị đè nát.

Sự chấn động cuồn cuộn đó tựa biển lớn mênh mông, tràn đầy cả đất trời.

"Đây...đây là?"

Vô số người trố mắt ra nhìn.

"Leng keng!"

Một căn phòng đá phía sâu nhất trong Thánh Thiên Cung có khắc vô số cánh cửa đá bị phong ấn đột nhiên ầm ầm mở ra, một cái chân bước ra từ trong đó. Cái chân đó đi giày chiến bằng hàn thiết có dày đặc hoa văn, cứ như tiên kim bất diệt.

Cái chân này vừa xuất hiện, trời đất lạnh căm, gió nổi mây vần.

Ngay sau đó, một thần tôn mặc áo giáp đen đi ra từ trong căn phòng đá. Làn da nơi không được áo giáp bao phủ trắng bệch như xác chết vậy. Trên người lão ta tử khí dày đặc, cứ như đã bước nửa bước vào địa ngục, nhưng vẫn đứng sừng sững ở đó.

Nửa người nửa quỷ!

Người đó vừa bước ra làm nguyên khí trời đất trong phạm vi trăm dặm thoáng chốc sôi trào, cứ như đang chào đón chủ nhân vậy.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, dường như họ đã bị trục xuất khỏi trời đất, cho dù là Chân Quân hay là võ sĩ nội kình bình thường đều không thể nào hấp thu một chút sức mạnh nào. Cả trời đất dường như đều là thế giới của người đó.

"Lĩnh vực, là lãnh địa trong truyền thuyết của Thiên Quân. Nó có thể khống chế mọi thứ, tất cả sự sống chết của mọi người đều chỉ do một ý niệm. Đây chính là một Thiên Quân thực sự!"

Hàng triệu người kinh hãi vô cùng.

Nhiều ông già nước mắt đầy mặt, quỳ rạp trên đất. Đệ tử của Thánh Thiên Cung thì điên cuồng kêu lên: "Thánh Thiên Cung ta hóa ra vẫn còn có lão tổ Thiên Quân. Xin lão tổ chém Diệp Thành, báo thù cho cung chủ và những đệ tử đã chết đi!"

Mà đám người Lâm Cửu Nhi, Thẩm Minh Nhan thì sắc mặt trắng bệch.

"Tên nhóc, cậu ép ta hiện thế, phá hủy đạo thống của ta, đáng phải bị hồn bay phách tán".

Người mặc áo giáp đen đứng đó, nhìn Diệp Thành với đôi mắt đen kịt.

"Rẹt rẹt!"

Hai tia chớp đen xẹt qua không trung, Diệp Thành liền cảm thấy như có ngọn núi đè xuống với uy lực che trời lấp bể, khiến anh gần như nghẹt thở, gần như muốn quỳ xuống đất. Nếu là Chân Quân bình thường ở đây thì sớm đã không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống xin tha rồi.

Nhưng ánh vàng kim rực rỡ trên người Diệp Thành lại tỏa khắp mười trượng, cố gắng chống đỡ chặn lại uy thế cuồn cuộn.

"Vốn tôi chỉ nghi ngờ thôi, nhưng khi đến Thánh Thiên Cung thì đã xác nhận được rằng có một lão già bất tử còn tồn tại. Nguyên Anh tuy được xưng là Thiên Quân trường sinh, nhưng thực ra tuổi thọ cũng chỉ vạn năm. Nếu vẫn còn sống từ hàng vạn năm trước, e là phải trả cái giá không thể tưởng tượng nổi".

Diệp Thành cười lạnh, nhưng ánh mắt anh lại hiện lên vẻ cảnh giác khi phải đối đầu với địch mạnh.

Cho dù thế nào thì người trước mặt anh dù sao cũng là một cường giả Nguyên Anh!

Giữa Nguyên Anh và Xuất Khiếu là khoảng cách giữa trời và đất. Tu sĩ Nguyên Anh có thể dùng cơ thể tung hoành khắp vũ trụ, tay không phá hủy chiến hạm, một mình chinh phục một hành tinh lạc hậu. Trong vũ trụ, có rất nhiều hành tinh hoặc là thế giới nhỏ mà Nguyên Anh là một sự tồn tại tựa như thần linh, chí cao vô thượng, là một chúa tể.

Người đó hoàn toàn không nói, dường như đang khinh thường.

"Để tôi đoán xem nào, có thể sống lâu như vậy thì cũng chỉ có mấy thủ đoạn đó thôi. Với điều kiện lạc hậu của Trái Đất thì hiển nhiên không thể đoạt hồn được, các phép thần thông như Phượng Hoàng tắm lửa niết bàn trùng sinh, chuyển sinh luân hồi cũng không thể được, càng không thể dùng quả Huyền Thần, biến thành thần vật như Nguyên Dịch. Vậy xem ra chỉ có thể là cái cuối cùng...ngưng đọng thời không để phong ấn".

Diệp Thành lạnh nhạt nói.

Người mặc áo giáp đen tức giận hừ một tiếng, bước ra một bước, sự tức giận trong mắt tựa như biển cả đang sôi trào.

Chỉ trong chốc lát, trời đất dường như cũng theo đó mà rung lên tức giận. Từng luồng sấm chớp nổ ầm. Làn sóng khủng khϊế͙p͙ càn quét cả trăm dặm. Mặt đất nứt lìa, lại chìm xuống đất, nhiều tu sĩ có tu vi khá yếu còn chưa vào thành liền bị rung chấn đến chết.

Vô số người kinh hãi!

Đây chính là thần uy của Thiên Quân, sự tức giận của Nguyên Anh sao? Thực sự như thần linh giáng thế vậy, thảo nào thời thượng cổ lại có nhiều quốc gia tôn Thiên Quân làm thần linh, độc nhất vô nhị, không gì là không làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc