Dù là ở trong thất đại huyền môn, đại tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cũng là sự tồn tại trấn thủ một phương, hùng bá thiên hạ, do đó được xưng là Chân Quân.
Ông Chu không muốn tin, nhưng trừ cảnh giới Xuất Khiếu ra thì còn ai có thể chém chết cảnh giới Kim Đan chỉ bằng một kiếm? Nhất là cái cảm giác thao túng vạn vật, nắm giữ đất trời ấy, ông Chu chưa bao giờ thấy được ở bất cứ cao thủ cảnh giới Kim Đan nào, giống như chúa tể của trời trăng vậy.
“Sao chúng tôi lại dám chọc giận một vị Chân Quân vậy chứ, chúng tôi đúng là ngu muội mà”.
Ông Chu vô cùng hối hận, không dám ngẩng đầu lên.
Diệp Thành không giết ông Chu, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ.
Hơn nữa, linh thạch, dược liệu, đan dược tồn trữ trong Chu Đan Đường chỉ có ông Chu biết rõ.
Nếu đám người này đã muốn giở trò thì anh dứt khoát gậy ông đập lưng ông, dù sao anh cũng không phải lần đầu làm mấy chuyện này.
“Chân Quân đại nhân, đây là tất cả linh thạch và linh dược thượng phẩm ở phân đường Nam Ngọc”.
Ông Chu kính cẩn dâng tờ danh sách lên.
Diệp Thành chưa hạ cấm chế lên người ông ta, nhưng ông ta không dám chạy trốn.
Giở trò trước mặt một vị Chân Quân thì đúng là tự tìm đường chết.
Một vị Chân Quân thì cho dù có tàn sát cả thành Nam Ngọc, Nam Ly Vương cùng lắm cũng chỉ quở mắng vài câu, sẽ không thật sự làm gì cậu ta.
“Hơn một trăm linh dược thượng phẩm, năm bảo dược, một viên linh đan thượng phẩm là Chu Đan, và còn tám trăm nghìn viên linh thạch”.
Diệp Thành hài lòng gật đầu, đừng thấy nơi đây chỉ là phân đường mà lầm, của cải ở đây cũng không ít.
Số linh dược và linh thạch này đến tay góp phần giảm bớt sự túng quẫn của Diệp Thành rất nhiều.
Nhất là viên Chu Đan kia, trong số các linh đan thượng phẩm, nó cũng vô cùng quý báu.
“Quả nhiên là giết người phóng hỏa thắt đai vàng”.
Anh cất hết tất cả linh thạch và linh dược vào trong nhẫn không gian, đang chuẩn bị rời khỏi Chu Đan Đường thì chợt một câu nói của ông Chu khiến Diệp Thành dừng bước.
“Lẽ nào đại nhân đến đây cũng là vì vật mà Vạn Độc Ma Quân để lại?”
“Vật Vạn Độc Ma Quân để lại?”
Diệp Thành ngạc nhiên, nếu người tu tiên chính đạo bước vào cảnh giới Xuất Khiếu thì sẽ được gọi là Chân Quân, còn nếu các tu sĩ tà đạo như ma tu, yêu tu, quỷ tu bước vào cảnh giới Xuất Khiếu sẽ được gọi là Ma Quân.
Đương nhiên đó chỉ là cách xưng hô mà thôi, không phân biệt chính tà đối lập hay đấu đá suốt đời.
Cùng lắm là đôi bên nhìn nhau chướng mắt, nhưng khi gặp cao thủ, nên tôn kính thì vẫn phải tôn kính.
Thậm chí Thiên Quỷ Điện là quỷ tu còn trở thành một trong thất đại huyền môn.
Vạn Độc Ma Quân là một vị cao thủ tuyệt thế tu ma, nghe nói lão đã là Bán Bộ Nguyên Anh, tu luyện Vạn Độc Ma Công, rung chuyển thiên địa, lấn át trời xanh, ngay cả Nam Ly Bắc Võ cũng phải tránh xa lão.
Đáng tiếc cho dù là cao thủ tuyệt thế thì cuối cùng cũng có ngày tuổi thọ cạn kiệt.
Sau cùng Vạn Độc Ma Quân đột phá Nguyên Anh thất bại, ngồi xếp bằng, an nhiên chết đi trong dãy núi Thiên Độc.
Theo linh khí khôi phục, sau một lần gió lốc sóng thần cực lớn, dãy núi Thiên Độc lại xuất hiện ở trên quần đảo Nam Ngọc.
“Đó chỉ là khoác lác thôi, di thể của một kẻ Xuất Khiếu mà cũng mơ làm ảnh hưởng đến phạm vi ngàn dặm xung quanh, nếu là Nguyên Anh thì còn có thể”.
Diệp Thành lắc đầu cười khẽ, hoàn toàn không tin.
“Đây đều là người đời nghe nhầm đồn bậy, tôi cũng chỉ nghe được lời truyền miệng như vậy”, ông Chu cười gượng.
Sau khi Vạn Độc Ma Quân chết, bảo tàng, di thể và công pháp mà ông ấy để lại đương nhiên đều bị thất lạc ở sâu trong dãy núi Thiên Độc, dẫn đến vô số người tới đó thám hiểm, truy tìm.
Đáng tiếc năm xưa Vạn Độc Ma Quân đã bày trận pháp ở bên ngoài phủ, không ai có thể phá giải.
Nhưng bây giờ linh khí đất trời khôi phục, trận pháp được nới lỏng, Tiết Mộng Ngưng của nhà họ Tiết và đặc sứ Chu Đan Đường đến đây cũng là vì thế.
“Chỉ thế thôi?”
Diệp Thành bĩu môi, đến cảnh giới của anh hiện giờ đã không còn để mắt đến bảo tàng của cảnh giới Xuất Khiếu nữa.
Cho dù cảnh giới của Vạn Độc Ma Quân có lẽ là mạnh hơn anh một ít, nhưng nếu hai bên chiến đấu, Diệp Thành lại nắm phần thắng rất lớn.
Vì cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly của anh đã đạt đại thành, dù là Độc Công của cảnh giới Xuất Khiếu cũng không làm tổn thương đến anh được mảy may.
Đương nhiên, nếu là bảo tàng của Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh thì có thể Diệp Thành sẽ dao động.
Thấy Diệp Thành không quan tâm, ông Chu hơi sốt ruột.
Ông ta sợ trước khi Diệp Thành rời đi sẽ dùng lửa thiêu rụi toàn bộ Chu Đan Đường, giết người diệt khẩu, cho nên mới dốc sức cung cấp tin tức.
“Đúng rồi! Nghe nói trong tay Vạn Độc Ma Quân có một viên thiên châu vạn năm, được đặt tên là Đông Cực Độc Thù Tâm.
Vạn Độc Ma Quân vốn định lấy nó luyện thành tiên bảo đứng trên linh bảo sau khi tu thành Nguyên Anh, tiếc là cuối cùng ông ta đột phá thất bại, Đông Cực Độc Thù Tâm cũng thất lạc trong dãy núi Thiên Độc, không ai tìm ra”.
Ông Chu vận dụng hết trí óc, cơ thể run rẩy liên tục, trong đầu đang nghĩ gì nhìn qua là biết ngay.
Diệp Thành vốn cảm thấy hơi buồn cười, anh đã giữ lại mạng cho ông Chu thì tất nhiên không ngại hạ sát thủ lần nữa.
Nhưng lúc nghe đến Đông Cực Độc Thù Tâm, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, trong mắt phóng ra thần quang như lưu ly, đột ngột nắm lấy hai vai ông Chu: “Ông chắc chắn đó là Đông Cực Độc Thù Tâm chứ?”
Sức mạnh của Diệp Thành mạnh đến mức nào, chợt nghe rắc một tiếng, xương hai vai của ông Chu vỡ nát, trán toát mồ hôi, nhịn đau nói: “Chân Quân hãy buông tay, tôi… tôi chắc chắn đó là Đông Cực Độc Thù Tâm.
Nghe nói chính Nam Ly Vương đã từng đến dãy núi Thiên Độc tìm kiếm, nhưng tiếc là không tìm thấy”.
“Ha ha ha ha ha!”
Diệp Thành buông tay ra, tiện thể truyền một luồng linh khí trị thương cho ông Chu, sau đó ngửa mặt lên trời cười tràng dài.
Khó trách anh lại thất thố như vậy, bởi vì dược liệu cần thiết để chữa khỏi lời nguyền hủy dung mạo của Ân U Liên chính là Đông Cực Độc Thù Tâm!
Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại không định rời đi nữa.
Mục tiêu của anh thay đổi từ việc đến thành Nam Hoa sang việc lấy được Đông Cực Độc Thù Tâm…
Sau đó, càng lúc càng có nhiều cao thủ từ bên ngoài đến thành Nam Ngọc.
“Vù!”
Một luồng sáng bạc quét ngang qua bầu trời, trong ánh sáng bạc mơ hồ có thể nhìn thấy một thiên thần cánh bạc.
Toàn thân hắn như được tạo thành từ bạc trắng, tóc tai đều trắng toát.
Đôi cánh sau lưng dang rộng, tỏa sáng lấp lánh, giống như kim loại thần không bị mục nát.
Tên dị nhân này vừa mới đáp xuống, khí thế áp bức mạnh mẽ đã ùa tới bao trùm thành Nam Ngọc.
Ngay sau đó, một làn sóng đen cuồn cuộn vọt ra từ trong thành Nam Ngọc, hóa thành một cô gái áo xanh.
Cô gái mặc váy lụa mỏng màu xanh lam, da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp như băng tuyết, nhưng giữa hai hàng lông mày cô ta lại ẩn chứa khí độc như sắp xông trên trời giết thần.
Cô ta đứng trên dòng nước màu đen, tựa nữ vương thống trị Cửu U.
“Đại đệ tử Huyền Nguyệt Môn, cô chủ của nhà họ Tiết ở vương thành, Tiết Mộng Ngưng.
Cô ta cũng đến rồi ư?”
Nhiều người ngạc nhiên không thôi, cơ thể run lẩy bẩy, xem ra thành Nam Ngọc sắp long trời lở đất rồi.
- ------------------.