TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Cậu…”

Trên mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt lộ vẻ kinh hãi.
Lão ta không thể nào ngờ được Diệp Thành không những đỡ được chiêu kiếm của mình, mà còn trả lời được câu hỏi của mình.


Có câu rằng giết người dễ, làm tinh thần sụp đổ lại khó.
Cả đời Tiêu Nghĩa Tuyệt chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thua bởi bất kỳ ai, nhưng hôm nay bỗng nhiên được Diệp Thành làm sáng tỏ nghi vấn, lão ta lại nảy sinh cảm giác khó mà hình dung.


Là giải thoát? Thoải mái? Hay sợ hãi?

Có vẻ những cảm giác đó đều có, nhưng lại không đúng.
Tiêu Nghĩa Tuyệt đột ngột chịu phải đả kích, không khỏi nản chí, không cầm chắc được cả kiếm Hạo Thiên trong tay.


“Này này, vậy thì chẳng còn gì thú vị nữa”.


Diệp Thành nhạy bén phát hiện ra đối thủ có vấn đề, cười nhạt lên tiếng: “Để tôi giúp ông tỉnh táo lại!”

“Vù!”

Anh nói xong thì tung một quyền ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, kiếm trong tay Tiêu Nghĩa Tuyệt vuột khỏi tay bay đi, còn lão ta thì bị Diệp Thành đánh bay ra sau, rơi xuống khe núi.


“Tiêu Nghĩa Tuyệt thua rồi sao?”

Đám đông chứng kiến cảnh này đều há hốc miệng ngạc nhiên.



Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, từ lúc bắt đầu, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã bị Diệp Thành áp đảo.
Dù lão ta đã sử dụng kiếm quyết đặc thù cũng không ngăn chặn được hai ngón tay của Diệp Thành, còn bị người ta đánh đổ tín ngưỡng, cuối cùng không giữ nổi kiếm, như vậy không phải thua thì là gì?

Gia chủ của các thế gia võ đạo và chưởng môn của các môn phái lớn đều sa sầm mặt.


Kẻ họ Diệp này mạnh như vậy, nếu ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng không đánh thắng thì trên thế gian này còn ai có thể ngăn cản được Diệp Thành? Lẽ nào thật sự để cho một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi làm mưa làm gió trên toàn giới võ đạo Hoa Hạ hay sao?

“Chủ nhân thắng rồi ư?”

Aokawa Sayuri không kìm nén được nỗi xúc động, nhảy nhót tung tăng chẳng khác nào một cô gái bé nhỏ.


Aokawa Sakura nhíu mày nói: “Hẳn là vậy… Giờ đây Thiên Vấn kiếm pháp của lão đã được người ta giải đáp, lý niệm sụp đổ, vừa rồi còn không cầm nổi kiếm.
Trong tình huống này, lão ta không thể nào giành chiến thắng”.


Cô ta có thể nhìn ra những điều này thì đương nhiên các cao thủ Thần Cảnh cũng có thể nhìn ra, ai nấy đều thở dài.


Trong mắt bọn họ, Tiêu Nghĩa Tuyệt rất mạnh.
Bất kể thần hồn, thân xác hay chân kình đều đã đạt đến đỉnh cao Thần Cảnh, cho dù một mình lão nghênh chiến năm hay sáu vị Thần Cảnh cũng không hề thua kém.
Kiếm thuật của lão ta lại càng biến hóa khôn lường, không còn chỗ nào để tiến bộ hơn.


Nhưng Diệp Thành còn đáng sợ hơn nữa, từ đầu đến cuối, sức mạnh của anh đều hơn xa Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Chiêu thức anh sử dụng siêu phàm thoát tục, đạt đến đẳng cấp của võ học tiên gia, tựa như tiên nhân giáng trần biến hóa quyền pháp.
Nhất là một quyền cuối cùng, khí quyển cổ sơ chiếm hết lẽ trời.
Cho dù là những cao thủ Thần Cảnh đã hiểu được lẽ trời cũng không thể dùng từ ngữ để hình dung một quyền đó.
Nếu muốn nói thì đó là:

Không có kẻ địch!


Đúng vậy, một quyền đó là một quyền vô địch, đổi thành ai khác trong số họ cũng không thể tránh, không thể phòng ngự.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên chẳng khác nào sự khác biệt giữa người lớn với trẻ con.


Cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly của Diệp Thành đạt tới tiểu thành, cộng thêm đã kết kim đan, dẫn đến chân nguyên cuồn cuộn, vô cùng cô đọng, dù có đối đầu với Huyền Tiên cũng không sợ.


“Ông… ông cụ Tiêu thất bại rồi sao?”, Đường Thi Vũ không dám tin mà thốt lên.


Đám người Tần Sương và Sát Phá Lang cũng không tin nổi.
Tiêu Nghĩa Tuyệt tu luyện khắc khổ gần trăm năm, sau khi xuất quan cầm kiếm tung hoành Hoa Hạ, thế mà lại bị Diệp Thành dùng một quyền đánh bại? Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng không ngăn đỡ nổi thì chẳng phải đồng nghĩa cậu ta vô địch thiên hạ hay sao?

“Không”.


Trong đám đông, chỉ có Joyce hơi nheo mắt lại, ánh mắt lóe sáng: “Không, trận chiến thật sự chỉ vừa mới bắt đầu”.


“Hả?”

Đám đông vô cùng kinh ngạc, không hiểu ra sao.


Nhưng ngay lúc ấy lại có một luồng sáng màu trắng bỗng nhiên xông thẳng lên không trung, phá tan mây trời, hình bóng của Tiêu Nghĩa Tuyệt hiện ra.


Lúc này lão ta trông vô cùng nhếch nhác, không những mặt mày lấm lem bùn đất, mà ngay cả bộ quần áo màu trắng cũng vương đầy bụi bặm.
Có thể thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt gần như đã tiêu hao toàn bộ chân nguyên để chống đỡ một quyền này, ngay cả Canh khí bảo vệ cơ thể cũng không thể sử dụng được nữa.



“Diệp Thành, cậu thật không hổ danh là kỳ tài tuyệt thế nghìn năm có một.
Cơ thể Huyền Tiên và chân khí cuồn cuộn như biển không hề thua kém Huyền Tiên, thậm chí quyền pháp võ đạo còn vượt xa phàm tục, tiến gần với thần linh”.


“Đặc biệt là câu trả lời cực kỳ tuyệt diệu của cậu vừa nãy, quả thật khiến người ta thông suốt ngay lập tức, giúp tôi tỉnh ngộ hoàn toàn, nâng cao tu vi và trạng thái cảm xúc thêm một bậc!”

Mặc dù Tiêu Nghĩa Tuyệt áo quần xộc xệch, trông vô cùng chật vật, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì nhợt nhạt, ngược lại ánh mắt càng sáng ngời: “Đáng tiếc là cậu vẫn chưa bước chân vào cảnh giới Huyền Tiên, hôm nay định sẵn sẽ thất bại ở nơi đây!”

“Ồ?”

Diệp Thành nheo mắt lại, quan sát lão ta một lượt rồi chợt nở nụ cười: “Hóa ra là vậy, đó chính là át chủ bài của ông, thảo nào dám khiên chiến với tôi”.


“Chuyện gì vậy?”

Mọi người thấy vậy lập tức xôn xao bàn tán, sao nghe như Tiêu Nghĩa Tuyệt còn có tuyệt chiêu gì khác?

Lúc này, cuối cùng Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng ra tay.
Lão ta không dùng bất cứ pháp thuật thần thông nào, cũng không điều khiển phi kiếm, chỉ vỗ tay vào không trung.
Giữa đất trời, nguyên khí bất chợt cuộn trào xô tới như thủy triều.
Nguyên khí đất trời trong vòng trăm trượng quanh đây ngưng tụ thành một thanh kiếm trắng toát.


Thanh kiếm này dài khoảng mười trượng, Tiêu Nghĩa Tuyệt không sử dụng pháp lực hay chân khí mà cứ vậy vung tay lên.
Thanh kiếm tụ lại giữa không trung, chém về phía Diệp Thành.
Uy lực của nhát kiếm này khiến cho những hạt mưa chấn động, không khí cuồn cuộn, không biết mạnh hơn lúc trước bao nhiêu lần.


“Sao có thể như thế?”, mọi người cùng há hốc miệng.


Rõ ràng Tiêu Nghĩa Tuyệt đã bại trận, ngay cả chân nguyên cũng suy yếu, sao có thể tung ra một kiếm chấn động đất trời như vậy? Cho dù là người ở đỉnh cao nhất của Thần Cảnh e rằng cũng không làm được.


Joyce thở dài một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ hào hứng: “Quả nhiên! Ông cũng đã nắm vững được pháp môn bậc này sao?”


“Hỏi đất cực là gì?”

“Đất trời vô cực!”

Đối diện với thanh kiếm thần từ trên trời giáng xuống, Diệp Thành lại không hề sợ hãi.
Anh vận chuyển chân nguyên, đột ngột đánh ra một quyền.
Một quyền này khiến đất trời nghiêng ngả, trời trăng đảo ngược.
Giữa không trung vang lên vô số tiếng nổ, một quyền ấn được hình thành trong màn mưa.
Quyền ấn xuyên qua bầu trời, đánh mạnh vào kiếm khí mười trượng.


Thế nhưng, khi kình lực và kiếm khí giao nhau lại cùng nhau tan biến dần dần.


Bất phân thắng bại! Đây là lần đầu tiên Tiêu Nghĩa Tuyệt chống đỡ được đòn tấn công của Diệp Thành từ khi bắt đầu cuộc chiến đến nay.


“Sao đột nhiên Tiêu Nghĩa Tuyệt lại mạnh đến thế này, rõ ràng lão không chống lại được chủ nhân kia mà”, Aokawa Sayuri không thể tin nổi.


Những người khác cũng không hiểu, chỉ có Aokawa Sakura là đổi sắc mặt, lên tiếng: “Đó là bí pháp thiêu đốt sinh mệnh.
Ở trạng thái này, võ giả có thể bộc phát năng lực vượt xa bình thường.
Khi trước, chiêu kiếm cuối cùng của sư phụ chị cũng được thực hiện bằng cách này”.


Mọi người nghe cô ta nói thì lập tức nhớ đến ngày hôm ấy, tuy Diệp Thành chiến đấu vô địch, nhưng cuối cùng lại bị một kiếm của Ito Musashi làm bị thương bả vai.


Khi đó Ito Musashi chỉ mới đạt tới Thần Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Lão thiêu đốt sinh mệnh đã có thể dùng một kiếm làm Diệp Thành bị thương, vậy thì bây giờ Tiêu Nghĩa Tuyệt ở đỉnh cao Thần Cảnh dốc hết toàn lực sẽ đáng sợ đến mức nào?

“Uy lực của Huyền Tiên”, lại là Joyce giải đáp nghi hoặc của đám đông, hắn nghiêm túc nhìn chăm chăm vào Tiêu Nghĩa Tuyệt, nói: “Chí ít trước khi chết, lão ta cũng có thể phát huy được một phần sức mạnh của Huyền Tiên!”


.


Bình luận

Truyện đang đọc