Hiện nay tu vi của Diệp Thành chỉ vừa đến Kim Đan mà thôi, tính theo cảnh giới ở Địa Cầu cũng chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ.
Nhưng anh có nội kình dồi dào, cộng thêm cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly đến cao thủ Nguyên Anh cũng rất ao ước, lại là thứ mà Huyền Tiên không thể nào chống lại.
Dựa vào sức mạnh của cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, đừng nói là anh chỉ điều khiển một chút vòi nước xoáy thế này, cho dù là điều khiển cả dòng sông Thương Lan cũng không thành vấn đề.
Phải biết rằng nơi nào có nước có máu tức là nơi Hải Hoàng không gì không thể làm được.
Cuối cùng phong ba bão táp đã từ phía chân trời chậm rãi lan đến đây.
Giữa không trung gió rít điên cuồng, đá vụn bay giữa trời, sóng cuốn ào ào.
Trên bầu trời sấm chớp rền vang, lốc xoáy cực mạnh quét qua toàn bộ Hoa Sơn, ngay cả cây cối cao mười mấy mét cũng bị gió thổi cong.
“Mau chạy đi!”
Những võ giả thực lực hơi thấp và những người bình thường lập tức biến sắc, khóc kêu cha gọi mẹ muốn chạy khỏi đây.
Nhưng lúc này bọn họ đã đứng ở trên đỉnh núi phụ của Hoa Sơn, đâu còn đường lui?
Chỉ có Thánh Vực và Thần Cảnh là còn có thể đứng nguyên tại chỗ, không có vẻ gì sợ hãi.
Tuy nhiên, khi con sóng lớn dưới chân Diệp Thành ập tới, nó lại không cuốn về phía đỉnh núi phụ.
Con sóng khổng lồ che khuất bầu trời sau khi đến đỉnh núi Hoa Sơn thì dần dần tiêu tan, chỉ cuốn trôi một số cây cối trong rừng, không hề làm bị thương bất kỳ ai.
“Diệp Thành, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.
Hai mắt Tiêu Nghĩa Tuyệt phát sáng, đứng thẳng dậy.
Hai mắt lão ta lấp lóe ánh sáng trắng, trong chốc lát vượt qua khoảng cách mấy trăm mét đối chọi với ánh sáng xanh thần thánh trong mắt Diệp Thành, không trung lập tức lóe lên tia lửa lộp bộp.
Những người khác đều nín thở…
Họ biết rằng trận chiến tuyệt thế, được mệnh danh là chấn động cả một thế kỷ mà mọi người mong chờ đã lâu, cuối cùng cũng sắp bắt đầu!
“Cộp!”
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, bước một bước lên bậc thang.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tiêu Nghĩa Tuyệt chợt quay đầu lại, hai mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén, tựa như kiếm khí quét qua không trung.
Giờ phút này, bất luận là cao thủ hắc ám hay thế gia ở Yên Kinh, bao gồm cả những cao thủ Thần Cảnh… tất cả mọi người đều nín thở.
Bọn họ biết trận chiến nghìn năm hiếm có này đã bắt đầu vào thời khắc Diệp Thành xuất hiện.
Thần Cảnh giao đấu không quan trọng khoảng cách.
Vừa khéo lúc này Diệp Thành cũng ngước đầu lên, nhìn Tiêu Nghĩa Tuyệt ở trên đỉnh núi qua khoảng cách mấy trăm mét.
Truyện Bách Hợp
“Xẹt!”
Giữa không trung vang lên tiếng nổ chói tai, không khí đang bị ma sát, dồn ép, thậm chí còn có vài tia lửa bắn ra.
Trong mắt hai người hiện lên thần quang cao đến mấy trượng.
Ánh sáng xanh và ánh kiếm va chạm vào nhau trên không, phát ra tiếng va chạm ầm ầm.
Trong phút chốc, hai luồng sức mạnh tinh thần to lớn cũng tuôn ra khỏi cơ thể, đối chọi với nhau.
“Ầm!”
Trong không trung như truyền tới tiếng va chạm vô hình.
Một làn sóng vô hình lấy sườn núi làm ranh giới nhanh chóng lan tràn sang hai bên.
Cây lá phong trên sườn núi bị cuốn lên trời, hóa thành từng mảnh lá vụn.
Sóng tinh thần có thể nhìn thấy bằng mắt thường tựa như thủy triều va chạm giữa không trung, hình thành một khe rãnh dài trăm mét.
Cái khe hệt như lạch trời, ngăn cách trước mặt hai người.
Xem ra hai người họ giao đấu lần đầu có thể tính là ngang tài ngang sức.
“Sức mạnh tinh thần hóa thành thực thể”, đồng tử của nhiều người co rụt lại đầy kinh hãi.
Mặc dù khi đạt đến Thần Cảnh, bất kể là võ giả hay thuật sĩ ít nhiều cũng có thể sinh ra năng lực như thần niệm, nhưng tuyệt đối không phải loại thần niệm có sức mạnh tinh thần to lớn như của Tiêu Nghĩa Tuyệt và Diệp Thành.
Cách một ngọn núi giao đấu với nhau làm cây cối nát vụn, đó là tình cảnh đáng sợ đến mức nào?
“Không tồi! Từ khi tôi sinh ra đến nay, ông là người duy nhất ở Hoa Hạ có thể tiếp cận cảnh giới Thần Niệm”, Diệp Thành chắp tay sau lưng, tiếp tục bước tới trước, đồng thời cất tiếng nói.
Theo mỗi một bước đi của anh, đường ranh giới của sức mạnh tinh thần kia lại lui về phía đỉnh núi một mét.
Diệp Thành bước mười bước, ranh giới lại lui mười mét.
Trên nửa sườn núi hiện ra một khoảng trống thật dài, giống như rừng lá phong bị người ta gọt mất một phần.
Mọi người thấy vậy ánh mắt trở nên chăm chú, xem ra trong cuộc đối chọi về sức mạnh tinh thần, Tiêu Nghĩa Tuyệt không chiếm được ưu thế.
“Tôi từng đọc thấy trong sách cổ rằng, hậu duệ của tiên nhân trong truyền thuyết tự có cách tu luyện sức mạnh tinh thần, có thể ngưng tụ lại như thần kiếm tuyệt thế, hơn xa đương thời.
Nay xem ra quả đúng như vậy”.
Tiêu Nghĩa Tuyệt tóc dài phất phơ, thần quang trong con ngươi liên tục lóe sáng.
Sức mạnh tinh thần ngưng tụ tựa như kiếm khí của lão ta va chạm với thần niệm tựa như sóng biển của Diệp Thành chung quy vẫn thua một bậc, bị con sóng cao lớn ép lui từng bước.
Nhưng Tiêu Nghĩa Tuyệt là cao thủ đứng trên đỉnh cao võ đạo, lão ta không hề hoảng loạn, ngược lại vẫn vô cùng tự tin.
“Đến đây nào!”
Tiêu Nghĩa Tuyệt bước một chân ra, nâng tay trái lên, giống như nâng đỡ đất trời.
“Ầm!”
Nguyên khí trong vòng mấy dặm quanh đây đều bị khuấy động.
Giữa đất trời, từng luồng nguyên khí có thể thấy bằng mắt thường giống như hóa thành lốc xoáy, từ trên không trung đổ về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Giữa lòng bàn tay Tiêu Nghĩa Tuyệt nhanh chóng hội tụ một vòi rồng chạy thẳng lên trời.
Tay lão ta nâng vòi rồng, tựa như Lôi Thần nắm giữ gió lốc.
“Ông ta lại không dùng kiếm!”
Tất cả mọi người đều biến sắc, không ai ngờ tới Tiêu Nghĩa Tuyệt lại mạnh đến vậy.
Năm xưa lão ta cầm kiếm tung hoành thiên hạ, không ngờ bây giờ Kiếm Thần không dùng đến kiếm Hạo Thiên vẫn có được bản lĩnh và uy phong bậc này.
Những người không hiểu đều cho rằng thắng thua đã định, Tiêu Dao lại còn cười lên ha hả, cảm thấy hôm nay mình đã có thể trả thù rửa hận.
Trái lại, những cao thủ Thần Cảnh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như trước.
Phải biết rằng khi thần niệm của hai người đối chọi với nhau, thực ra là Tiêu Nghĩa Tuyệt nằm ở thế yếu, vì vậy mới bị ép ra tay trước.
Bây giờ lão ta đã thua một chút ít, nếu chiêu này vẫn không thể khiến Diệp Thành sử dụng chiêu thức thì e rằng hướng đi của trận quyết đấu đã được xác định.
“Đi!”
Tiêu Nghĩa Tuyệt ném vòi rồng dài mấy trăm mét trong lòng bàn tay ra, giống như ném một ngọn tháp to lớn nặng vạn cân, mang theo khí thế hủy diệt đất trời tiến về phía Diệp Thành.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này mà không khỏi kinh hãi, đòn đánh đáng sợ như vậy e rằng đủ để sánh với đòn đánh dùng hết sức lực của Thần Cảnh.
Ngược lại biểu cảm của Tiêu Nghĩa Tuyệt vẫn bình thản dửng dưng, tựa hồ không tốn bao nhiêu sức lực.
Rõ ràng sức mạnh mà lão ta nắm giữ đã vượt xa cảnh giới Thần Cảnh, đó mới là điều khiến người ta sợ nhất.
“Ầm ầm!”
Gió lốc gào thét, trông giống như con rồng dài màu đen đổ ập xuống từ trên đỉnh đầu.
Đám con cháu thế gia chứng kiến cảnh tượng này mà run rẩy hai chân.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy uy lực đáng sợ như thế đâu.
Hai người giao đấu, hở ra là dùng sức mạnh của đất trời, ném lốc xoáy ra đánh người.
Họ còn là loài người nữa không? Là thần tiên mới đúng.
“Nhất định phải chết, nhất định phải chết!”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm Diệp Thành, miệng lẩm bẩm.
Những người khác cũng mong chờ dõi theo, hi vọng Diệp Thành sẽ thất bại.
Ví dụ như Từ Đạc của nhà họ Từ, hay đám người nhà họ Liễu căm hận Diệp Thành vì đã đánh Liễu Nhược Trần tàn phế, thậm chí đa số người nhà họ Tần cũng hi vọng anh sẽ chết.
Nhưng lúc này Diệp Thành lại cười nhạt nói: “Tiêu Nghĩa Tuyệt, chỉ chút thuật pháp nho nhỏ của ông không làm gì được tôi đâu, đem chút bản lĩnh thật sự ra đi”.
.