TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Giọng nói vừa thốt ra, ngay sau đó một bàn tay như viên ngọc sáng lấp lánh được chạm khắc tỉ mỉ đẩy cửa xe từ từ bước ra, một người đàn ông mặc áo bào xanh có tóc xanh và hai tròng mắt xanh hiện ra trước mắt mọi người.

Tuy rằng nhìn thì mới hai mươi tuổi, nhưng trong đôi mắt như đã trải qua năm tháng tang thương, xuyên qua thời không, trong nháy mắt đã trải qua cuộc đời nghìn năm dài đằng đẵng.

Chỉ có một số người nhận ra, không nhịn được mà kinh hãi thốt lên: “Thật sự là đan sư Bích Hải”.

“Đúng thế, tóc xanh áo bào xanh, đan sư Bích Hải có thuật luyện đan đỉnh cao.

Một xe một ngựa một thân áo bào chu du thiên hạ.

Đan sư Bích Hải trở nên nổi tiếng vào hơn nửa tháng trước.

đi qua rất nhiều môn phái và các gia tộc, được mệnh danh là song tuyệt có đạo thuật hệ Thủy và đan thuật tung hoành thiên hạ”.

“Không thể ngờ được lại có thể gặp được vị đan đạo tông đại sư này ở đây”.
Diệp Thành dọc đường đến đây, vượt qua rất nhiều các chặng đường chông gai, thần tướng tóc xanh của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly cũng trở thành tiêu chí của tông sư luyện đan.

“Đan sư Bích Hải?”
Hà Cửu Hằng khẽ cau mày.

Hắn ta sống ở thành phố Thanh La đã lâu, không biết thiên hạ nhiều anh hùng, kiêu ngạo tự đại, thật sự chưa bao giờ nghe đến uy danh của đan sư Bích Hải gì đó.

Đặc biệt khi nhìn thấy Diệp Thành chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ thì nhất thời thở phafp nhẹ nhõm, cười lạnh một tiếng:
“Tôi không quan tâm đan sư Bích Hải gì đó, dám xông vào nhà họ Hà chúng tôi và xúc phạm tiên uy của Bạch Tiên Tử, thì chuẩn bị trả giá bằng mạng của mình đi”.

Nói xong, Hà Cửu Hằng liền chuẩn bị ra tay.


Hàng vạn tu sĩ tạo thành chiến trận nhà họ Hà, bùng lên sát khí dữ dội, giống như muốn nuốt chửng cả linh hồn con người, cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lãnh đạm, không hề có chút sợ hãi nào, chuẩn bị đối chiến.

Lúc này, Bạch Tiểu Huyên thân thể thon dài mảnh khảnh, xinh đẹp quyến rũ đột nhiên chu môi nói: “Vị này chính là đan sư Bích Hải nổi tiếng với đan thuật lừng danh thiên hạ đây mà”.

Cô ta vừa nói ra, nhất thời khiến cho cả nhà họ Hà trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Hà Cửu Hằng sắc mặt biến đổi, cười làm lành nói: “Tiên Tử biết người này?”
“Đan sư Bích Hải, đạo thuật vô song, đan đạo thông thiên, được mệnh danh là trừ Thần Đan Môn thì chính là đệ nhất trong đan đạo.

Tiểu Huyên nghe danh đại sư đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt, thật sự là may mắn quá”.

Bạch Tiểu Huyên xoay người, tà áo tung bay, cúi người hành lễ, lộ ra đường cong quyến rũ và vòng eo thon thả như có thể nắm trong lòng bàn tay.

“Anh ta là tông sư Đan Đạo?”
“Không chỉ có thế, đại sư Bích Hải đã đến nơi đây, từng so đấu đan thuật với ba vị tông sư, hai mươi lăm vị đại sư luyện dược, trăm trận trăm thắng.

Đến cả mấy vị đích truyền của Thần Đan Môn cũng bại trận dưới tay anh ấy, được tôn là nhất bên trong giới luyện đan chỉ thua coa Đan Vương”.

Bạch Tiểu Huyên giải thích.

Lần này, đến cả Hà Cửu Hằng sắc mặt cũng biến đổi rồi.

Đích truyền của Thần Đan Môn đều là đại sư luyện đan hàng đầu danh tiếng lan xa.


Đến cả thất đại huyền môn cũng phải kính nhường ba phần.

Mỗi năm đều có vô số cường giả của các môn phải lớn đến chỗ ba vị tông sư cầu đan được.

Diệp Thành có thể đánh bại bọn họ thì cho dù là thật hay giả đi nữa, đan đạo có thể nói là vô cùng kinh khủng, nếu làm cho anh ra có ác cảm như thế chắc chắn không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.

“Nói xong chưa? Ngay lập tức tránh ra để chúng tôi đi qua”.

Diệp Thành giọng nói bình thản, trong mắt không hề có một chút dao động nào.

Nụ cười của Bạch Tiểu Huyên có chút chua xót, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy, vẫn nở nụ cười tươi Hà Cửu Hằng lúc này cũng hiểu được dụng ý của Bạch Tiểu Huyên, cũng nở nụ cười làm lành nói:
“Hóa ra là đại sư Bích Hải đến thăm nhà, tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi”.

“Hiểu lầm? Tôi thấy chưa chắc.

nhà họ Hà quả nhiên là có thế lực lớn, còn tự tiện bày ra cấm địa không cho phép ai đi qua.

Chỉ là hai tên nô bộc Ngưng Đan cũng dám ngăn cản xe ngựa của tôi, còn dám công kích, đây là hiểu lầm hay sao?”
Diệp Thành cười lạnh nói.

Hà Cửu Hằng nhất thời sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị: Nếu thật sự có chuyện này, gia nô làm chuyện ác, Hà mỗ nhất định sẽ tra xét đến cùng, cho đại sư một lời xin lỗi thích đáng”.

Nói xong, hắn ta xoay người lại nói: “Người đâu, mau chóng áp giải hai tên tiện nô dám ngăn cản xe ngựa của đại sư đến đây”.

La Tử Hàm bay ra đầu tiên, nhanh chóng hóa thành một ngọn nửa phi thẳng lên trời, ngay sau đó đã quay trở lại với hai tên nô bộc mặc áo màu xanh xuất hiện ở trước mặt Hà Cửu Hằng.


Hai người một già một trẻ không phải là hai tên nô bộc nhà họ Hà lúc trước đã ngăn cả xe ngựa hay sao?
“Cậu hai, chính là hai người này đánh tôi bị thương, còn tự tiện đi vào cấm địa của gia tộc”.

Tên nô bộc trẻ tuổi đã dùng dao tấn công, khi nhìn thấy Hà Cửu Hằng, liền ngay lập tức quỳ xuống, giả bộ nước mắt lệ nhòa chỉ vào Diệp Thành kể khổ.

Nhưng người nô bộc già ở bên cạnh cảm thấy tình hình có chút không đúng, sắc mặt đã trắng bệch rồi.

“Ha ha, cậu đây chỉ là bảo hai người nhẹ nhàng khuyên bảo những đạo hữu đi ngang qua, mời bọn họ đi đường vòng là được.

Làm sao lại dám trục xuất những người khác mà chưa được cho phép, thậm chỉ là tự tiện bày ra cấm địa?”
Hà Cửu Hằng sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Người thanh niên cầm đao sắc mặt lập tức trắng bệch, sững sờ không nói nên lời, mà người nô bộc già ở bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.

“Làm xấu uy danh của nhà họ Hà chúng ta, bôi đen danh dự của nhà họ Hà, tội đáng chết trăm vạn lần”.

Hà Cửu Hằng nhẹ nhàng phất tay áo, biến hai người thành một bãi máu loãng còn trên đất, sau đó xoay người cười nói với Diệp Thành: “Đại sư Bích Hải, anh xem lời xin lỗi này có làm anh hài lòng không?”
“Ừ”.

Diệp Thành sắc mặt vẫn lạnh lùng không quan tâm.

Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cũng không thèm nhìn hai người, trực tiếp quay đầu chắp tay sau lưng đi thằng vào trong xe ngựa, bảo Bạch Vân Thường đi tiếp.

Nhìn thấy Diệp Thành chuẩn bị rời đi, sắc mặt Hà Cửu Hằng nhất thời đông cứng lại, Bạch Tiểu Huyên cũng vội vàng nói: “Đại sư, xin anh dừng xe lại, tôi có chuyện muốn nhờ đại sư giúp đỡ”.

Bạch Tiểu Huyên cúi đầu che đậy hận ý trong mắt, năm đó khi cô ta trực tiếp nhìn thấy trận chiến trên sông Thương Lan, bị thần tướng tóc xanh của Diệp Thành cứu giúp, trong lòng vẫn còn vấn vương không dứt, kết quả phát hiện đối phương là Diệp Thành, khiến cho cô ta xấu hổ đến không có chỗ để chui.

Rõ ràng là chính mình làm sai, nhưng hận ý của cô ta những năm nay lại không hề mất đi một chút nào, thậm chí còn hận không thể lột da róc xương giết chết Diệp Thành!
Nhưng Bạch Tiểu Huyên lúc này sớm đã không còn là người phụ nữ không có đầu óc như mấy năm trước nữa rồi.


Đệ nhất đan đạo dưới Đan Vương là nhân vật bậc nào cư chứ, cô ta thậm chí còn rõ ràng hơn so với Hà Cửu Hằng rát nhiều, hơn nữa cô ta cũng biết Diệp Thành trong mấy năm nay đã có khả năng chém giết cả Huyền Tiên, ngay cả khi mấy năm nay có chút đình trệ không có nhiều tin tức, thực lực của anh cũng không phải chính mình và Hà Cửu Hằng ở bên cạnh có thể đấu lại được!
Cho nên cô ta mới nói những lời này, không có ý định hoàn toàn trở mặt, cho dù thế nào đi chăng nữa thực lực đan thuật của đối phương cũng còn ở đó, chỉ có thể mời anh luyện thượng phẩm linh đan giúp mình để có thể tỏa sáng ở đại hội sông Thương Lan, được Thánh Tử để mắt tới, đến lúc đó còn không sợ báo được thù hay sao?
Bạch Tiểu Huyên ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng, nhưng vẻ mặt bên ngoài trông vô cùng cung kính tôn trọng, thậm chí cô ta còn không ngừng xoay người tạo dáng, dùng sự quyến rũ để quyến rũ anh.

“Ha ha, người phụ nữ này dường như là thích anh rồi, đại… sư… “
Bạch Vân Thường sắc mặt đen như đáy nồi, dùng thần niệm truyền âm, lời nói tràn đầy sự mỉa mai cùng khinh thường”.

“Muốn dùng Cửu Chuyển Thanh Liên để luyện đan sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú đó, xin mời cao nhân khác đi”.

Diệp Thành cũng không quay đầu lại, mặc kệ Bạch Tiểu Huyên cầu xin thế nào vẫn bước lên xe ngựa rời khỏi.

Bạch Tiểu Huyên cho rằng diện mạo của mình đã thay đổi đáng kể, lại dùng một miếng vải che lại, Diệp Thành chắc chắn sẽ không nhận ra, nhưng làm sao có thể biết được ở dưới thần niệm mạnh mẽ của Tiên Đế, tất cả đều sớm đã hiện rõ trong ánh mắt của anh cơ chứ?
Thậm chí đến cả hận ý trong mắt Bạch Tiểu Huyên cũng đã bị Diệp Thành nhìn thấy hết, chỉ là lười để ý đến cô ta mà thôi.

Đợi chiếc xe ngựa dần dần biến mất ở phía xa, Hà Cửu Hằng mới tức giận hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó chịu nói:
“Vị đan sư Bích Hải này quá tự cao rồi.

Tiên Sư đường đường là đệ tử của Di Hoa Cung, anh ta lại không hề cho Tiên Tử và nhà họ Hà chúng tôi một chút mặt mũi nào cả.

Chẳng lẽ anh ta thật sự tưởng rằng chỉ cần là đại sư luyện đan liền có thể không thèm để ý đến nhà họ Hà chúng tôi hay sao?”
Mọi người xung quanh đều vô cùng giận dữ.

Đại sư luyện đan tuy rằng địa vị cao quý, nhưng gia tộc Chân Quân lại càng cao quý và có quyền lực hơn nữa.

Nhà họ Hà ở thành phố Thanh La tồn tại đã lâu, trừ nhà họ Lữ tung hoành thiên hạ ở đây ra, ai dám không nể mặt mũi của bọn họ như thế cơ chứ?
Bạch Tiểu Huyên không nói nên lời, đứng yên tại chỗ, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén như muốn giết người.

“Diệp Thành… anh cứ chờ đấy!”
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc