TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Anh Đông, có chuyện gì thế? Thường thì tìm mòn cả mắt cũng chẳng thấy được mấy vị chưởng môn gia chủ này, sao tế tổ năm nay lại xuất hiện nhiều như măng màu xuân vậy!”
Một thanh nhiên đứng trong đội ngũ dùng thần niệm hỏi.

Người đàn ông trông ngoan ngoãn dễ bảo, tu vi không cao này chính là Thẩm Hàn Lâm.

Từ sau khi Thẩm Mộng Nguyệt bị bắt đi, anh ta lo cho sự an toàn của chị gái, để tìm hiểu được tin tức của chị mình nên cố gắng nịnh nọt người của Chính Khí Tông Nam Ngọc.

Anh Đông mà anh ta gọi chính là một trong những đại tân sinh của Chính Khí Tông, còn trẻ mà đã là Ngưng Đan, nhưng trong đám khách lễ tế tổ hôm nay, người này chẳng là gì cả.

Trong những vị khách hôm nay, tìm đại một người cũng đủ khiến cả nửa cái châu quận chấn động.
“Không nghe nói à? Lễ tế tổ lần này xong, Nam Ly Vương sẽ thông báo thái tử, truyền vương vị.


Vì thế chẳng những người vương tộc Nam Ly có mặt mà những lão tổ Chân Quân kia đều đến đây.

Cậu không thấy mấy người con trai trưởng của vương tộc đều đang hăng như lấy máu gà à.

Đội hộ vệ vương đình còn phong tỏa cả cửa thành rồi, giờ đừng nói kẻ thù, con muỗi còn chẳng bay vào được, từ đó đủ thấy họ coi trọng hôm nay thế nào!”
Vẻ mặt anh Đông vô cùng kiêu căng, khinh thường trả lời mà trong giọng lại đầy vẻ hèn mọn: “Nhớ cho kỹ, đừng bại lộ chuyện mình là người Hoa ở đây, Hoa tộc chỉ là chủng tộc cấp thấp.

Vô cùng hèn kém, hoàn toàn không có tư cách đặt chân vào vương thành, nếu lộ thì đừng trách sao anh Đông này không bảo vệ được đấy”.

“Vâng vâng vâng!”
Trong lòng Thẩm Hàn Lâm vô cùng chua xót, anh ta tới vì chị gái nên chỉ có thể nịnh bợ người ta.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy trên đại điện vương thành, mỗi vị con trai trưởng của vương tộc đều có tư cách tranh vương vị, hai nắm tay siết chặt, trong mắt là ngọn lửa nóng bỏng, không khí vô cùng căng thẳng.

Chân Quân Xuất Khiếu, tuổi thọ sẽ vượt xa Huyền Tiên, hiện tại, không nói tới đám vương tử vương tôn, chỉ tính đời cháu thứ tư đã có mấy nghìn người.

“Trong số những người vương tộc có huyết mạch, thái tử Nam Sở, thất vương tử Nam Giác, tam thập tam vương tử - Nam Hiên, đây là những người mạnh nhất, họ đều đạt tới cảnh giới Kim Đan.

Vốn dĩ sua đó còn có lục vương tử Nam Hiền, vô cùng lợi hại nhưng tiếc là mới vừa rồi, anh ta đã bị truất huyết mạch ở núi Thiên Độc, trục xuất khỏi vương tộc”.

Anh Đông lắc đầu: “Nếu nói tiếp nhận vương vị của Nam Ly Vương thì ba người này đều có tư cách, nhưng có thể ngồi vững không thì chưa chắc!”
“Lời này có ý gì?”, Thẩm Hàn Lâm ngạc nhiên hỏi.


“Kim Đan cũng có tới ba, bảy loại, dù là thái tử Nam Sở có thiên phú cao nhất, thì cũng chỉ ngưng tụ thành Kim Đan ngũ phẩm mà thôi.

Ta nghe nói trong thất đại huyền môn, không phải Kim Đan thượng phẩm thì không được kế thừa vị trí chưởng môn, gia chủ.

Thậm chí có vài tông giáo còn yêu cầu là cấp một đỉnh phong thì mới có thể”.

Anh Đông giải thích chẳng khác nào như đang khoe khoang:
“Cấp bậc Kim Đan quyết định tiềm lực cà tương lai.

Muốn được trường sinh, có địa vị Thiên Quân, không có Kim Đan thượng phẩm thì không được, dù là Kim Đan trung phẩm, đó cũng chỉ là ước mơ xa vời, còn về Kim Đan hạ phẩm thì chưa từng nghe nói!”
“Vì thế, khi chấp nhận lôi kiếp cũng chính là lúc phân chia cao thấp.

Những vương tử này không chỉ muốn trường sinh, nếu còn không bằng Nam Ly Vương và mấy chưởng môn thì sao nắm được vương vị Nam Ly?”
Nghe anh Đông nói như thế, Thẩm Hàn Lâm không nhịn được mà nhớ tới chị mình, trong lòng buồn bã.


Anh ta buồn bã một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Anh Đông, nói vậy thì vị Chân Quân mới thăng cấp của Hoa tộc là phẩm cấp gì? Em nghe nói trong trận chiến thành Nam Hoa có cả trưởng lão của Chính Khí Tông nữa!”
“Người đó à?”
Anh Đông hơi nhướng mày, do dự một chút: “Lúc ấy, Tử La Chân Quân của tông chúng ta cũng đi ngang qua, tận mắt chứng kiến thực lực của vị Chân Quân này.

Nói ra thì ít nhất cũng là tam phẩm, nhưng mà chưa chắc đã là Chân Quân…”
“Ầy, tiếc ghê, một thiên tài tuyệt thế như vậy mà lại ngã xuống, đúng là khiến người ta tiếc hận!”
“...”
Ngay lập tức, cả vương đình sôi trào, những tông phái tới xem lễ cũng thay đổi sắc mặt, mà Thẩm Hàn Lâm lại cảm giác như sấm sét giữa trời quang.

“Vị Chân Quân bị vượng tộc đuổi bắt là...!Là Diệp Tiên sư sao?”
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc