Trạng thái hiện tại của Diệp Thành rất tệ.
Đánh nhau liên tục khiến Kim Đan của anh gần như bị nghiền nát, chân nguyên trong người bành trướng không ngừng nhưng vẫn là đèn cạn dầu, ngay cả thần thể đại thành cũng bị ma kiếm Trảm Thiên chém bị thương.
Dù anh đã cắn nuốt trăm nghìn tên chiến sĩ tộc Lệ Ma, dằn vết thương xuống, trở lại đỉnh phong nhưng chuyện này vẫn có tác dụng phụ.
Thần thể Minh Vương U Uyên mang năng lực cắn nuốt tuy rất đáng sợ nhưng không phải không trả giá.
Nhưng nhiều chiến sĩ, ma tướng tộc Lệ Ma như vậy, ma khí và tạp chất không thể thanh lọc hết trong chốc lát nên chúng cũng lắng đọng trong nguyên khí sinh mệnh của anh.
Sau này có lẽ Diệp Thành phải tốn không ít công sức để tinh lọc những tinh chất này ra ngoài, từ đó mới có lại thần thể Ngọc Lưu Ly.
Lần này vốn là vì độ lôi kiếp nên không thể nào làm khác.
Nhưng khi vòng sáng thần tiên kia xuất hiện, mọi chuyện đều khác.
“Đây không phải là Thần Quang Sáng Thế mình đã thấy ở giờ phút cuối cùng sao!”
Diệp Thành nhíu mày.
Đời trước, anh phi thăng cảnh giới Đại Thừa thì gặp phải trời rách ra, vô số tiên quang chiếu xuống khắp vũ trụ, không xa không gần, vô cùng vô tận, chiếu khắp vạn giới, khắp mọi ngõ ngách, mang theo khí thế bất hủ, vĩnh hằng.
Nhưng sau đó, anh lập tức chuyển thể luân hồi, trở lại mấy nghìn năm trước, đây rốt cuộc là sao, anh vẫn chưa thể hiểu được.
“Chẳng lẽ, đời trước mình chỉ mới độ kiếp một nửa nên thần hồn biến thành tiên hồn.
Có điều tiên hồn bị thời không đảo lộn, đa số bị hủy diệt, chỉ còn một chút giấu trong chỗ sâu của linh hồn?”
Lúc này Diệp Thành có một suy nghĩ bạo dạn.
ngôn tình hài
Nhưng lúc này đã không phải lúc.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong vạn trượng hư không, một cột sét chọc trời giáng xuống.
Lôi kiếp Xuất Kiếp thì thường tia thứ nhất sẽ yếu nhất nhưng lôi quang trước mặt Diệp Thành lại to như cột mười người ôm, sáng chói rực rỡ tia điện, tỏa sáng cả Luyện ngục Vô Gian, uy lực không kém một đòn cảnh giới Kim Đan chút nào.
“Trời ơi!”
Nam Tuyệt choáng váng.
Đây mới là tia đầu tiên, uy lực đã đáng sợ như thế.
Nếu dựa theo lệ cũ, càng về sau mới càng mạnh mới đúng.
Nhưng lôi kiếp đầu tiên này thì chính lão ta còn chưa chống đỡ nổi, dù là thời kỳ Kim Đan, sợ là lão ta cũng biến thành khói bụi mất.
“Tốt tốt!”
Diệp Thành không hề rối rắm trực tiếp phóng lên trời, không hề che giấu, dùng cơ thể đụng lôi điện.
Lôi kiếp Xuất Khiếu dù nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ.
Nó là do pháp tắc thiên địa tạo thành, đủ để rèn luyện cơ thể, ma luyện Kim Đan.
Nguyên Anh được gọi là trường sinh cũng bởi vì lôi kiếp Kim Đan qua đi thì sẽ phá Đan thành Anh, từ đó mới thật sự biết thành bất diệt.
Nếu không độ lôi kiếp Kim Đan dù mạnh trở lại thì cũng chỉ là một viên đan mà thôi.
“Răng rắc!”
Lôi quang màu vàng đáng sợ đánh vào trên người của Diệp Thành.
Từng tia điện nhỏ len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể anh, mỗi một đốt xuống nhảy lên, rèn luyện cơ thể từ trong ra ngoài.
Diệp Thành hét to, như đang hưởng ứng lời kêu gọi của anh, trên trời lại đánh xuống tám lôi quang.
Mội một tia đều mạnh dần lên, đến cuối cùng đã sánh bằng một chiêu sát thủ của thiên bảng Tinh Hà, dù cơ thể Diệp Thành mạnh mẽ nhưng cũng không thể cứng rắn chỗ lại.
May mà đa số đều đã bị Kim Đan và ba thần tướng hấp thu, dù là vậy thì Diệp Thành vẫn bị da tróc thịt bong.
Cơ thể bị vỡ, lộ ra xương cốt long lanh như ngọc.
Ba thần thể cùng tụ một thân giúp anh có sự khôi phục mạnh mẽ, trong linh khí tràn đầy của lôi kiếp, anh nhanh chóng phục hồi như cũ.
Mười tám tia lôi điện đã qua, lôi vân trên trời không chỉ không tan đi mà còn cô đọng thêm.
Một lôi long đang quay cuồng, có thêm bốn quả cầu sét xoay tròn trên không, chuẩn bị cho một đòn mạnh nhất.
“Đợi đã, sao người này vẫn đang độ kiếp thế?”
Nam Tuyệt nhận ra có điều bất thường.
“Kim Đan bình thường chỉ chín tia thôi, Kim Đan tuyệt phẩm cũng chín, mười tám tia đã xong mà sao còn thế này?”
Nam Tuyệt vẫn không hiểu nổi..