TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



"Đế tôn nói đùa rồi, Diệp Thành xúc phạm đại giáo chúng ta, khinh tông môn thượng cổ của chúng ta không có ai mạnh, sao chúng tôi có thể không đến được".

Vô Thiên Phật từ từ nói.

Giọng nói lão như sấm rền, vang vọng ầm ầm khắp đại điện.

"Đúng vậy đúng vậy, nếu chúng tôi không bắt tay lại thì e là đã bị Diệp Thành đập tan hết rồi".

Một Chân Quân của Huyền Cơ Môn nói.

Các tiên quân đều hùa theo, cười lạnh.

Hơn trăm Chân Quân tụ tập ở đây, cho dù là huyền môn cũng có thể san bằng, huống chi là Diệp Thành? Chỉ cần chưa lên đến Thiên Quân thì Diệp Thành dù sao cũng chỉ là người thôi, một người không thể chống lại cả đống người như thế này được.

Huống hồ còn có những cường giả tối cao ở đây.

Các tiên quân của tông môn Thượng cổ chưa từng tràn đầy tự tin với sức mạnh của mình như thế này.

"Diệp Thành, không ngờ rằng mình gây nhiều thù oán đến thế đúng không.

Trước sức mạnh của cả giới tông môn Thượng cổ này, sức mạnh của một người là cái thá gì cơ chứ".

Thánh Thiên Đế hừ một tiếng, vô cùng đắc ý.

Vấn Kiếm lão tổ ngồi đó, uống từng ly rượu một.

Lão càng uống càng hăng, ánh mắt như đang ủ ánh kiếm.

Khô Văn phu nhân bên cạnh sắc mặt kiên quyết, trông như có hàn băng vạn năm, sát ý ngưng đọng.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi.


Đột nhiên một loạt tiếng hô kinh ngạc xôn xao vang lên.

Tiếng hô kinh ngạc này càng lúc càng lớn, vang vọng cả trời xanh, dường như có cả triệu người đang cùng lúc gào thét.

Tim họ run lên, biết Diệp Thành đã đến rồi.

Đúng vậy, Diệp Thành đã đến rồi.

Anh giẫm lên con giao long trắng dài trăm mét, ngự gió mà tới, kéo theo trên một làn sóng màu trắng dài trên không trung.

Anh đưa theo Thẩm Minh Nhan từ phương Nam tới, cuối cùng đến trước Thánh Thiên Cung.

Thánh Thiên Cung vô cùng nguy nga, dài hơn nghìn mét.

Cả tòa thiên cung lơ lửng trên mây trắng, trông như thiên đình thời viễn cổ.

Cả thiên cung liền thành một khối, hòa thành một thể, được vô số luồng ánh sáng và mây mù bao phủ.

Còn chưa tới gần đã có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ được ẩn chứa trong đó.

Mà dưới thiên cung là một tòa thành lớn đồ sộ, diện tích hơn mười dặm, lớn hơn gấp mười lần so với tòa thành hùng vĩ nhất thời cổ đại.

Con giao long trắng vừa xuất hiện đã khiến vô số người phía dưới kêu lên kinh ngạc.

Tiếng sóng khổng lồ kinh thiên động địa.

Diệp Thành không để ý, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nói vang vọng:
"Diệp Thành của Hoa Hạ đến gặp cung chủ Thánh Thiên Cung!"
Mỗi chữ anh thốt ra đều như pháo nổ vang, như tiếng sấm đùng đùng, trăm dặm đều chấn động.

Âm thanh tựa như sóng âm hóa thành thực thể thốt ra từ miệng Diệp Thành, ầm ầm va vào bề mặt Thánh Thiên Cung, kích hoạt từng lá bùa, trận pháp bảo vệ của Thánh Thiên Cung nhanh chóng được khởi động chặn làn sóng ở bên ngoài.


Nhưng những người trên mặt đất không được tốt như vậy, nhiều người có tu vi yếu bị rung chấn tới nỗi đầu như muốn nứt ra, ngất đi.

Thậm chí mặt đất cũng bị rung lên tới nỗi nứt toác, trông như có bão tố quét qua.

Nhiều người sắc mặt kinh hãi.

Đây chính là sự đáng sợ của Diệp Thành! Không dùng bất cứ phép thần thông hay pháp thuật nào, chỉ dựa vào âm thanh đã làm chấn động cả trời đất, có thể khiến núi non sụp đổ, sông nước chảy ngược.

"Sư phụ đến rồi!"
Lâm Cửu Nhi vui vẻ ngẩng đầu.

Lâm Thất Thất, Bạch Vân Thường, chị em nhà họ Lữ cũng ngẩng đầu lên, thấy người thanh niên đứng trên đỉnh đầu giao long, bộ đồ đen bay phần phật thì ai nấy đều cảm thấy phức tạp trong lòng một cách khó hiểu.

Tiêu Nghĩa Tuyệt và vợ chồng Diệp Niệm Tần Hồng Sương đang định hành động thì đột nhiên có giọng nói vang lên trong đầu: "Đừng manh động, hãy tin ở con".

Ba người nhìn nhau, phát hiện Diệp Thành hoàn toàn không nhìn về phía bên này, hiển nhiên là không muốn làm lộ thân phận của ba người, đành kiềm chế suy nghĩ muốn liều chết, yên lặng lẫn vào đám người.

"Thế là tốt".

Diệp Thành mỉm cười.

Lúc này thứ mà anh đối mặt có thể là cuộc chiến khó khăn nhất kể từ khi anh sống lại cho đến nay.

Đến lúc đó e rằng chưa chắc anh có thể phân tâm để chăm sóc cho bố mẹ, nếu họ không bị lộ là tốt nhất.

"Diệp đạo hữu, mời vào bên trong".

Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ trong thiên cung.

Giọng nói này tựa như một dòng nước ôn hòa, nhanh chóng thấm nhuần vào tâm hồn mỗi người, khiến họ đỡ đau đầu hơn hẳn.


Trận pháp trên Thánh Thiên Cung thì nứt ra một khe.

Thánh Thiên Đế ra tay rồi.

Ông ta chỉ dựa vào công lực dồi dào đã chẳng hề thua kém Vấn Kiếm lão tổ.

Diệp Thành không hề sợ hãi, anh đem theo Thẩm Minh Nhan giẫm lên giao long rồi hạ xuống trước quảng trường luyện võ của Thánh Thiên Cung.

Trên quảng trường rộng lớn giờ đã tụ tập cả trăm Chân Quân.

Mười người đứng đằng trước tiên thì như thần tựa ma, khí thế chấn động cả trời xanh.

Đối mặt với trận thế khủng khiếp như thế này, sắc mặt Thẩm Minh Nhan không khỏi khẽ thay đổi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo Diệp Thành.

Giao long trắng thì sợ tới nỗi rụt về còn hơn hai mét, nấp ở trong góc run lẩy bẩy.

"Diệp Thành, cậu dám đến thật đấy à?"
Một vị trưởng lão của Tu Trúc Viện cười lạnh.

"Ông là cái thá gì mà xứng nói chuyện với tôi?"
Diệp Thành híp mắt.

Trưởng lão đó nghe vậy liền nổi trận lôi đình, sắc mặt tím xanh như màu gan heo.

Chân Quân đứng đầu tiên của Tu Trúc Viện cười lạnh: "Ông ta không đủ tư cách, vậy ta đủ đúng không? Diệp Thành, cậu giết Chân Quân của môn phái ta, giết đệ tử của ta, thù hận này hãy giải quyết hết trong hôm nay đi".

Là tông chủ của Tu Trúc Viện, lúc này Tu Trúc Chân Quân đại diện cho ý chí của Tu Trúc Viện.

"Những thượng tông khác cũng có ý như thế này à?"
Diệp Thành chắp tay sau lưng, ánh mắt quét qua một vòng.

"Nếu Diệp đạo hữu bằng lòng tự cầm tù ở Vạn Phật Tông chúng ta ba trăm năm không ra ngoài và giao ra pháp quyết luyện thể thì ta có thể làm chủ để đạo hữu bình an rời khỏi đây".

Vô Thiên Phật niệm một câu Phật hiệu.

"Lão lừa trọc tính hay lắm.


Diệp Thành, ta không cần pháp quyết luyện thể, chỉ cần phép thần thông Hỏa Diệm thôi.

Cậu giao ra phép thần thông này và thề từ nay không làm phiền đến giới tông môn Thượng cổ chúng ta nữa thì ta cũng có thể làm chủ để cho cậu an toàn trở về".

Cốc chủ của Liệt Diệm Cốc cũng nói.

Những tông chủ thượng tông khác đều mở lời.

Hoặc là muốn pháp bảo của Diệp Thành, hoặc là muốn đạo quyết, hoặc là muốn phép thần thông.

Có người lớn lối còn mưu toan với Huyền Vũ hóa thân của Diệp Thành.

Những tông chủ của tông lớn này đều coi Diệp Thành như cá trên thớt, ánh mắt không giấu nổi tham lam.

Chỉ có Vấn Kiếm lão tổ và Thánh Thiên Đế là không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi.

"Các người nói xong chưa?"
Diệp Thành đột nhiên nói, anh nở nụ cười khinh miệt: "Tôi không cần bất cứ phép thần thông, pháp bảo, đạo thuật nào.

Tôi chỉ có một yêu cầu".

"Giới tông môn Thượng cổ thần phục dưới chân tôi, nếu không tôi sẽ diệt cả giới tông môn Thượng cổ, khiến các người tan thành tro bụi!"
Anh vừa dứt lời, toàn trường đã tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, như đang nhìn một kẻ điên vậy.

"Diệp Thành, từ khi giới tông môn Thượng cổ chúng ta nhập thế đến nay, cho dù là Thiên Quân chuyển thế sống lại cũng không dám ăn nói huênh hoang như vậy.

Muốn tất cả các tông phái, Chân Quân đều bị diệt sạch, bản lĩnh đến mức nào mà dám ăn nói ngông cuồng như thế?"
Khô Văn phu nhân cười lạnh nói.

Bà ta mặc đồ cổ trang của nam, vạt áo dài bay phấp phới, không hề thua kém đấng nam nhi, đôi mắt lấp lánh ánh điện.

"Ngông cuồng như thế thì chém là được, nghĩ giới tông môn thượng cổ chúng ta không có ai sao?"
Tu Trúc Chân Quân cười lạnh, nói: "Chỉ là thứ man di mọi rợ của Hoa Hạ, ăn may mà có được chút truyền thừa đạo thống liền dám coi thường giới tông môn thượng cổ ta? Man di chính là man di, không hiểu lễ nghĩa, không biết kính nể!"
Thẩm Minh Nhan thực sự không chịu nổi nữa, đứng ra phản bác: "Tổ tiên của các người không phải cũng là người Hoa Hạ sao, nói cố hương của mình như thế, các người đã quên gốc gác của mình rồi sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc