TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Nghiệt súc đừng ngông cuồng!”

Thấy Giao Long giãy giụa dữ dội, sắc mặt ông Quách sa sầm, hít sâu một hơi, hai tay liên tục vung lên, ném ra một lá bùa màu đỏ đậm.


Trông lá bùa kia khá bình thường, không có gì lạ nhưng khi nó bay lên giữa không trung thì bốc cháy.
Hơn nữa lửa càng lúc càng lớn, khi bay tới chỗ lưới linh khí thì biến thành hình quả cầu lửa to như hai trái bóng rổ.


Đám người Hà Thái Vi cũng hít mạnh một hơi, quả cầu lửa trông oách như thế thì e là hỏa lực cũng không thua kém gì pháo phản lực, nếu đánh vào người thì kẻ đó làm gì còn mạng để sống?

Nhưng mục tiêu của quả cầu lửa này không phải Giao Long, nguyên nhân rất đơn giản, dù với con người, quả cầu lửa này rất khổng lồ nhưng nếu đánh vào thân con quái vật khổng lồ dài hơn 30 mét thì sợ là cũng chỉ như gãi ngứa cho nó mà thôi.


Sau khi quả cầu lửa kia chạm vào lưới linh khí, nó nhanh chóng tản ra, ngọn lửa lan rộng dọc theo cái lưới bằng linh khí, lập tức tạo thành một cái lưới lửa hừng hực bao trùm Giao Long.


“Gào--”

Giao Long tức giận gầm thét, bị bỏng khiến nó kêu gào không ngừng, mấy người Hà Thái Vi thấy vậy thì mặt mày cũng vui mừng, luôn miệng khen ngợi, nhưng tim ông Quách lại trầm xuống...


Lá bùa lửa màu đỏ thẫm kia đúng là không đơn giản, nó là bùa Lục Dương Hỏa do ông ta tốn bao công sức cầu được, có tác dụng mạnh trong việc áp chế những thứ âm tà.

Nhưng giờ lá bùa này chỉ có thể làm con Giao Long này đau đớn, thậm chí còn chẳng thể khiến Giao Long bị thương nặng.


“Không được, cứ thế thì sớm muộn gì Giao Long cũng giãy thoát được, phải dùng tuyệt chiêu thôi!”

Vừa nghĩ như vậy, một cây kiếm gỗ xuất hiện trên đỉnh đầu ông Quách, trong nháy mắt, ngay cả Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn, anh cảm nhận được linh khí xung quanh đột nhiên dồi dào hẳn lên.


“Kiếm gỗ mun?”

Gỗ mun là một chủng loại cực kỳ hiếm gặp, được đặt tên theo màu sắc đen tuyền của nó, trong thân tràn đầy tinh hoa đất trời, được gọi là Vạn Mộc Chi Linh.
Dùng cành của nó để chế tạo vũ khí chẳng những có thể chém đứt kim loại, đánh nát đá mà còn làm bị thương nặng cả yêu ma dị thú.


“Không, không phải kiếm gỗ mun!”

Diệp Thành nhanh chóng lắc đầu, gỗ mun chân chính là vô giá dù là ở giới Tu Chân, loại người này đâu thể có để dùng?

Diệp Thành cẩn thận cảm ứng, thanh kiếm này chỉ là kiếm được cất trong vỏ kiếm bằng gỗ mun, hấp thu được một chút linh khí, từ đó mới dính chút mùi hương đặc biệt của gỗ mun.


“Thần kiếm diệt tà, mau mau nghe lệnh, biến!”

Miệng ông Quách lẩm bẩm rồi răng cắn mạnh vào đầu lưỡi, sau đó ông ta phun máu lên thân kiếm, thanh kiếm như có ý thức, tự đâm về phía Giao Long.


“Đây, đây là kiếm bay trong truyền thuyết à? Quả thật là thần kỳ!”

Hà Thái Vi kích động vô cùng, tuy cô ta có xuất thân cao quý nhưng trong lòng cực kỳ hâm mộ những người tu chân có thể điều khiển kiếm bay theo gió như trong tiểu thuyết, hôm nay được tận mắt thấy kiếm bay thật sự thì làm sao cô ta không kinh ngạc mừng rỡ cơ chứ?

Diệp Thành khinh thường nhếch mép, ông Quách này chỉ đang dùng bí pháp để tạo gió to thổi thanh kiếm qua bên kia, khác một trời một vực với việc dùng thần niệm để điều khiển kiếm bay thật sự.


Cách này chỉ có thể lòe mấy “tấm chiếu mới” người thường không biết gì thôi, với Diệp Thành thì nó lại thành trò cười vụng về...
dù là quăng kiếm đi một cách thô bạo thì cũng tốt hơn thế này.


Nhưng có gió to đẩy thì tốc độ kiếm gỗ đúng là nhanh hơn rất nhiều.
Một giây trước, kiếm còn lơ lửng trên đầu ông Quách, một giây sau đã đâm xuyên qua thân Giao Long.



“Gào--”

Giao Long lại rống lên một tiếng long trời lở đất, gắng sức giãy giụa nhưng biên độ càng ngày giảm, sức lực cũng yếu dần, cuối cùng đầu to nghiêng qua một bên, nằm im không nhúc nhích trong lưới linh khí.


Ông Quách thấy thế thì mừng rỡ, xoay đầu phe phẩy cây quạt, cười nói với Hà Thái Vi: “May mà không làm xấu mặt, cô Hà!”

Hà Thái Vi hưng phấn đáp: “Không hổ là đại sư nổi tiếng của Úc Đảo, không hề thua kém Lâm Bích Lạc, có phải chỉ cần moi nội đan của nó là có thể cứu ông nội tôi không?”

Ông Quách nghe xong mấy lời tâng bốc này thì ánh mắt lại lại trở nên buồn rầu, cúi đầu cười khổ: “Đâu dám, sao tôi dám so bì với Lâm thiên sư, chúng tôi như trời với đất vậy mà!”

“Nhưng mà...”, nói tới đây, ông ta đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, đầu ngẩng lên, cười to như điên dại: “Sau hôm nay thì đã không còn như thế nữa, chỉ cần ăn nội đan của Giao Long này, công lực của lão đây sẽ tăng lên, khi ấy, nỗi nhục nhã bị lão già Lâm Bích Lạc kia đánh bại năm đó sẽ được lão đây trả lại gấp trăm lần!”

Hà Thái Vi nghe vậy thì hoảng hốt, vội nói: “Ông Quách, thế thì đâu giống như đã bàn! Thỏa thuận của chúng ta trước đó không phải là lấy nội đan này ra để chữa bệnh cho ông nội tôi sao? Hay là ông không hài lòng thù lao? Ông muốn bao nhiêu thì cứ nói!”

Ông Quách cười lạnh: “Chỉ có đám phàm tục mấy người mới quan tâm vật ngoài thân thế này, chỉ cần có được nội đan này, tôi sẽ là thầy phong thủy đứng đầu Úc Đảo, đến khi ấy, đừng nói là nổi tiếng, tiền bạc người đẹp gì đó, không phải gọi là tới luôn sao? Càng đừng nói tới việc có vật này thì tôi có thể tiến vào Thánh Vực!”

“Quách Văn Hưng!”, Hà Thái Vi nổi giận: “Ông đừng mơ mộng viển vông nữa, thức thời thì giao nội đan ra, nếu không, với thế lực của nhà họ Hà, ông chắc chắn chẳng nhích nổi nửa bước trên Úc Đảo này đâu!”

Quách Văn Hưng cười lạnh đầy khinh miệt: “Vậy thì xin lỗi nhé, cô Hà, từ lúc bắt đầu, tôi đã lừa cô rồi.
Giao Long này là vật chí âm chí tà, sao nội đan của nó có thể chữa bệnh phàm trần được? Nếu ông nội cô nuốt thứ này thì đảm bảo đi đời nhà ma ngay!”

Hà Thái Vi sững sờ, cô ta chỉ cảm thấy như trời đất xoay chuyển, suýt đứng không vững, may mà vệ sĩ sau lưng kịp thời đỡ lại.


Sau cả một lúc lâu, cô ta mới nghiến răng nghiến lợi: “Hay, Quách Văn Hưng ông giỏi lắm! Ông cứ chờ đó, chuyện hôm nay...
tôi không để yên đâu!”


Quách Văn Hưng cười ha hả: “Không để yên? Cô Hà, lão già Hà Thành kia còn sống được bao lâu đâu, chỉ cần ông ta vừa chết, nhà họ Hà sẽ rơi vào trận chiến tranh giành tài sản, sao còn rảnh tới chọc tôi?”

“Huống chi, lúc đó tôi đã thành thầy phong thủy giỏi hơn cả Lâm Bích Lạc, cả Úc Đảo này có ai dám chọc tôi? Ai chọc nổi tôi?”

Hà Thái Vi bỗng im bặt, cũng không phải vì sợ hãi Quách Văn Hưng, lần này, cô ta ngã ngồi ra đất, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn sau lưng ông Quách.
.


||||| Truyện đề cử: Thiên Đạo Đồ Thư Quán |||||

Quách Văn Hưng đang đắc ý đột nhiên nhận ra gì đó, sao đám đông lại nhìn hết sau lưng ông ta? Người này vội quay đầu, thấy một cảnh khó quên nổi trong cả đời này...


Một con Giao Long màu xanh khổng lồ đang dựng đứng trên sông Thương Lan, vẩy ngược bị đâm thủng mà vẫn chưa chết, ngược lại, hai mắt đỏ như máu lộ ra tia điên cuồng, tuy nó không làm gì nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực và lạnh cả người...


Là sự lạnh lẽo đến từ cái chết!

- ------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc