TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“!”
Nam Huyền vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, đột nhiên đứng thẳng người lên.

Một luồng hơi thở chấn động cả trời đất đột nhiên phát ra từ trong cơ thể của một ông lão ốm yếu gần đất xa trời, vượt xa Xuất Khiếu hậu kỳ, có thể so sánh được với Nam Ly Vương.

Lão ta được bao trùm trong ánh sáng rực rỡ vô cùng vô tận, sau lưng xuất hiện một con Lôi Giao dài hơn mấy ngàn trượng, gầm thét dữ dội, nó há cái miệng máu to lớn ra như muốn nuốt chửng cả đất trời.

Nam Huyền lúc này khí huyết đạt đến trạng thái đỉnh cao nhất, chẳng còn chút nào dáng vẻ già nua sắp chết.

Diệp Thành không lùi nửa bước, cau mày lại, ánh mắt lạnh lùng.

Trận chiến làm kinh động cả đất trời đang sắp nổ ra…
Vô số người nín thở, nhưng không ngờ qua được gần mười phút sau, Nam Huyền thở dài một tiếng, bỗng nhiên thu lại tất cả pháp lực, lại lần nữa trở về trạng thái già nua yếu ớt.

“Bỏ đi bỏ đi, muốn giết thì giết nhanh đi, lão cũng không ngăn nổi cậu đâu.

Nhưng nhớ lấy, những người có thể tha được thì xin cậu hãy cho bọn họ một con đường sống, lưu lại cho tộc chúng tôi một chút mầm mống đời sau.

Nếu không cho dù lão già này phải liều cái mạng quèn cũng phải đánh đến thành Nam Hoa, chém tận giết tuyệt Hoa tộc”.

Lão ta nói xong liền phất tay áo xoay người rời đi, nhưng lưng lão ta như ngày một còng xuống, ngày càng yếu ớt.


Nhìn thấy cả Nam Huyền cũng rời khỏi, rất nhiều vương tộc Nam Ly và Chân Quân lúc trước đã ra tay với Diệp Thành càng sợ hãi đến nỗi chân tay run lên từng đợt liên hồi, sợ hãi tuyệt vọng vô cùng.
Diệp Thành cầm kiếm, ánh mắt liếc qua tất cả mọi người, lạnh lùng cười nhạt nói: “Tôi nói rồi, có chút ân oán tôi phải giải quyết triệt để với vương tộc Nam Ly”.

Ngày hôm nay, vương đô kiếm khí xộc thẳng lên trời, lửa lớn cháy suối ba ngày quanh phạm vi trăm dặm xung quanh, trong và ngoài vương thành vang lên vô số tiếng than khóc thảm thiết, vô số con cháu vương tộc đều bị Diệp Thành tàn sát không thương tiếc.

Cấm Vệ Quân của vương tộc đều bị chém đầu sạch sẽ, số cường giả Xuất Khiếu Kim Đan chết trận nhiều vô số kể.

Chỉ còn lại tên phế vật Nam Hiền trốn ở bên ngoài vương cung, trốn được Diệp Thành…
Diệp Thành cầm kiếm xông thẳng lên phía bắc, giết vào trong thành Nam Ly.

Anh chém Nam Ly Vương, phá vương thành, dùng máu huyết của vương tộc để tẩy rửa sạch nỗi oan ức của Hoa tộc, liên tục giết chóc không ngừng nghỉ trong ba tiếng đồng hồ, suýt chút nữa diệt sạch huyết mạch vương tộc Nam Ly.

Tin tức vừa truyền ra làm cho cả thế giới như rung chuyển!
…….

“Biết về tin tức ở vương đô chưa?”
“Nghe nói rồi, rõ ràng là tin tức vớ vẩn.

Đường đường là vương đình Nam Ly lại bị một người không biết từ đâu tới tàn sát, đến cả chính Nam Ly Vương cũng được cho là đã bỏ mạng rồi.

Đây rõ ràng là một trò đùa mà, ai lại có thời gian đi tung tin đồn nhảm này thế, Thiên Quân Nguyên Anh? Hay là lão tổ của thất đại huyền môn?”
“Tôi cũng không tin đâu, nhưng trưởng lão của môn phái chúng tôi chính là từ thành Nam Ly đi ra, tận mắt nhìn thấy, vừa mới truyền ra tin tức đấy.


Nghe nói đến cả Nam Huyền lão tổ xuất hiện khuyên bảo cũng không có chút tác dụng nào”.

“Cái gì!?”
…….

Những cuộc trò chuyện bàn tán tương tự như trên đã được lan truyền đi khắp quần đảo Nam Ngọc, ngay lập tức khiến cho mọi người sững sờ không tin nổi.

Tin tức từ trong vương thành nhanh chóng truyền đi khắp trung châu đảo, sau đó như cuồng phong tích tụ quét qua toàn bộ bốn quần đảo Đông, Tây, Nam, Bắc, các tông môn lớn, ngoại tộc đều nghe được tin tức này.

Khi nghe được tin tức này, vô số người đều sửng sốt kinh ngạc không tin nổi, hai đời đế vương thống trị thiên hạ, Nam Ly Vương đương thời hoành hoành khắp thiên hạ không có đối thủ.

Thực lực mạnh mẽ như thế, nói sụp đổ liền sụp đổ rồi? Hơn nữa còn bị một người chém giết.

Lúc mơi bắt đầu, rất nhiều người đều không thể tin tưởng được, cho rằng đây là lời đồn, trò cười bịa đặt, nhưng sau đó…
Châu phủ của bán đảo phía Bắc, đảo chủ Tô Nặc trực tiếp lệnh cho thủ hạ bắt người truyền tin đến, muốn chém đầu thị chúng ngay tại chỗ: “Ăn nói linh tinh để mị dân, vương đình Nam Ly chúng ta mạnh mẽ đến thế nào? Làm sao có thể bị Diệp Thành nào đó hủy diệt được cơ chứ, nếu còn dám tung ra lời đồn như thế thì giết không tha!”
Hắn vừa nói xong lời này, ở bên ngoài đã có phi kiếm truyền tin bay đến.

Tô Nặc đỡ lấy phi kiếm, mở ra xem, nhất thời chấn động đến nỗi ngẩn cả người ra, không nói được một lời nào.


“Tô đảo chủ, vương đình có mệnh lệnh gì thế?”
Thị vệ ở bên cạnh thận trọng hỏi, lão tổ của các gia tộc xung quanh đều đang vây quanh, mong ngóng chờ đợi.

Ngọn lửa đỏ bọn họ đều rất quen thuộc, là phi kiếm truyền thư của vương đình Lam Ly, chuyên dùng để truyền đi tin tức khẩn cấp, một ngày có thể bay tới mười vạn dặm.

Lòng bàn tay Tô Nặc liên tục run lên bần bật, qua một lúc lâu mới khó khăn mở lời: “Vương đình Nam Ly bị diệt….Nam Ly Vương đã chết… Diệp Thành thắng rồi”.

“Cái gì?”
Cả châu phủ đều bị chấn động mạnh, tất cả các lão tổ đều trợn mắt ngớ người ra không nói được lời nào, không dám tin tưởng chuyện vừa xảy ra.

Tô Nặc cầm lấy thanh phi kiếm, trong mắt hiện lên sự hối hận vô cùng, lúc đó sao mình lại không nhận ra tên nhóc Hoa tộc ấy lại mạnh mẽ như thế cơ chứ? Bây giờ đến cả vương đình Nam Ly cùng bị diệt vong rồi, hắn chỉ là một đảo chủ của châu phủ thuộc bán đảo phía Bắc thì là cái thá gì cơ chứ?
Nghĩ đến Hoa tộc ở bán đảo phía Bắc, hắn nhất thời không biết phải làm thế nào cả.

Trong Hoàng Cực cốc.

Các trưởng lão nhận được tin tức này đều khịt mũi khinh thường, căn bản không tin tưởng, nhưng đợi tin tức xác thực được truyền về, cả Hoàng Cực cốc đều chìm ngập trong im lặng.

Đấu Chiến Hoàng vừa mới xuất quan liền nhìn thấy sắc mắt khó coi của các trưởng lão.

“Có chuyện gì thế?”
Anh ta khẽ cau mày lại, lần bế quan này của mình đã có nắm chắc rất lớn để tiến vào Kim Đan thượng phẩm, tiếp theo là thời kì không ngừng tạo cơ sở vững chắc, tích lũy pháp lực, nhanh chóng đặt chân vào cảnh giớ Xuất Khiếu.

“Không có gì”.

Đại trưởng lão bối rối cười một tiếng.


“Đại trưởng lão, lần này tu vi đệ tử tiến bộ vượt bậc, đạo thể Đấu Chiến đã gần đạt đến viên mãn.

Lần này có thể hoàn toàn áp chế được đám người Tiết Mộng Ngưng, Lâm Quảng Lăng đó rồi.

Chỉ cần độ qua lôi kiếp nữa thôi thì đệ tử sẽ là Xuất Khiếu Kim Đan rồi, cho dù là tên Diệp Chân Quân của Hoa tộc kia cũng chưa chắc là đối thủ của đệ tử”.

Đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng ngẩn người, kích động đến mức không tin được vào mắt mình.

Tiêu Thanh Vũ liếc nhìn ông ta một cái, cũng không định xuất kiếm thật.

Không chỉ là ông ta, hầu như tất cả các trưởng lão đều vô cùng kích động không tin nổi chuyện đang diễn ra trước mắt mình.

Lúc đầu bọn họ còn đang sống trong sợ hãi và tuyệt vọng tột cùng.

Diệp Thành giết chết ba thống lĩnh thị vệ, tiêu diệt đảo chủ Thương Lam Tinh của bán đảo phía Bắc, đây là đại tội tày trời, nhưng Hoa tộc đã vui vẻ trở lại, sau lưng thì sợ hãi đến mức toát mồ hôi hột.

Vốn dĩ là chuyện của lục vương tôn Nam Hiền, vương đình Nam Ly cũng chưa chắc truy xét chuyện này đến cùng.

Nhưng ba thống lĩnh thị vệ lại thêm Thương Lam Tinh bị giết, việc này làm cho cả quần đảo Nam Ngọc chấn động.

Nam Ly Vương có sức mạnh khủng khiếp, tọa trấn ở thành Nam Ly cũng chưa chắc đã để yên như thế.

Khi tất cả mọi người đang hoảng loạn sợ hãi thì tin tức từ vương thành truyền đến, nói rằng Diệp Chân Quân dùng một kiếm tung hoành thiên hạ, chém Nam Ly Vương, giết thái tử, đồ sát vương tộc?
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc